Tiểu Minh lại không có thả người đi, lôi kéo Tiểu Nhị bắt đầu hỏi đông hỏi tây.
“Tiểu Nhị ca, ngươi có từng nghe qua người tên Vinh Thăng An không?”
“Vinh Thăng An? Ngươi nói chính là người có gia nghiệp to lớn, đem các chi nhánh cửa hàng lớn Vinh Ký chạy đến mở ở Nghi Lan Thành- Vinh đại lão gia Vinh Thăng An đúng không?”
Tiểu Minh kinh ngạc: “Không phải hắn làm giàu ở Nghi Lan Thành sao? Sao lại thành mở chi nhánh ở bên kia rồi?”
Tiểu Nhị chép miệng: “Khách quan này ngươi có điều không biết, Vinh Ký tuy là lấy tên Vinh đại lão gia nhưng hắn không phải là chủ nhân duy nhất!
Người chân chính nắm giữ quyền lên tiếng là Lưu Mạnh Tề Lưu lão gia, bất quá Lưu lão gia mở cửa hàng lại gọi
là Vinh Ký thôi.
Tiểu Minh không có hứng thú với người cùng làm ăn với Vinh Thăng An nên ngắt lời Tiểu Nhị: “Vậy ngươi có biết hắn về Đông Lâm Thành không? Hiện lại đang ở đâu vậy?”
“Biết, sao không biết được, vài ngày trước đã trở lại, ồn ào huyên náo mở tiệc chiêu đãi khách khứa, ở Thiên Cảnh Lâu ngay trung tâm thành làm một bữa tiệc ba ngày, nói là muốn
chúc mừng cái gì…” Tiểu Nhị kẹp
mâm đồ ăn, vò đầu nhỏ lại: “Nga đúng rồi, chúc mừng cùng lão gia Ngưu gia kết hỉ với Tần cẩm!”
Lúc hai người ngươi ta nói chuyện
không ngừng, Cao Dã bất tri bất giác phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Ngưu gia?”
Tiểu Nhị gật