Mấy hôm sau anh không thấy cô đi làm đâm ra lo lắng.Anh sai thư kí điều tra nơi ở hiện tại của cô và kêu tài xế lái qua nhà cô.Cô thuê một căn hộ nhỏ ở ngoại ô sống một mình sao?Bước vào trong phòng ngủ của cô,anh thấy cô trùm kín chăn,mặt đỏ bừng,mắt nhắm chặt,thỉnh thoảng lại vô thức run rẩy làm cho tim anh nhói lên.Anh đặt tay lên trán cô,rất nóng,hẳn là cô đã sốt.“Tiểu Y Y,là anh không chăm sóc tốt cho em,em bị sốt như vậy lại không có ai chăm sóc em.”Sau đó anh lấy khăn chườm cho cô,đi qua tiệm thuốc mua thuốc cho cô và đem nước để cô uống.Nhưng lúc này cô đã sốt đến bất tỉnh không còn đủ sức uống thuốc.Anh đành cho thuốc vào miệng mình và bón cho cô để cô nuốt xuống.Xong lại đặt cô xuống và vào bếp nấu cháo trắng cho cô,đợi cô tỉnh táo một chút thì dịu dàng đút cho cô ăn.Đêm đến thời tiết lạnh làm cô run cầm cập,nhưng đắp chăn vào cô lại thấy nóng mà đạp ra.Anh đành ôm cô ngủ trong chăn ấm.Cảm nhận hơi ấm của anh bên cạnh cô dần chìm vào giấc ngủ.Nhưng anh thì khác,không tài nào ngủ được khi cô chưa hạ sốt.Anh thức nguyên đêm xem cô cần gì để có thể lấy ngay,thi thoảng chườm khăn,lau mặt và đo nhiệt độ cho cô.Dần dần cô đã hạ sốt.Sáng hôm sau cô mơ màng tỉnh dậy thấy anh nằm ngủ gật trên ghế cạnh giường cô.Boss?Anh ta đang làm gì ở đây?Có phải anh ta chăm sóc mình cả đêm...?Nhìn tô cháo trắng trên bàn và chiếc khăn trên đầu mình,tim cô lại lỡ một nhịp.Người đàn ông này...tại sao?Cô rón rén bước đến chỗ anh và đắp chăn cho anh,đang tính rời đi thì bị tay anh kéo lại,nằm gọn trong lòng anh như một đứa trẻ.“Em tỉnh rồi,may quá.Anh đã rất lo nếu em không hạ sốt...”Sau đó anh dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn.“Y Y,tôi yêu em.”Lần đầu tiên cô nghe anh thổ lộ tình cảm.Trước đó cô chỉ nghĩ những câu nói của anh là muốn trêu chọc cô,nhưng sau khi thấy những gì anh làm vì mình,cô đã cảm nhận được sự chân thành trong anh.“Tôi...cho tôi thời gian...tôi muốn biết tình cảm dành cho anh thật ra là gì...”Là tình yêu sao?Hay thật ra là lòng biết ơn?Hoặc chỉ là sự rung động nhất thời?“Được,tôi chờ em.”Cô lại rung động rồi,lại rung động vì lời nói của anh.Nhưng cô nào biết rằng một tên lưu manh nào đó đang cười thầm trong lòng.“Khiến em rung động thành công rồi,chuyển sang bước tiếp theo thôi.”________________________________________Hôm sau cô bắt đầu trở lại với công việc của mình.Nhưng lần này cô không còn tỏ ra khó chịu trước mặt anh nữa.Ngược lại lúc làm việc lại cứ nghĩ đến anh.“Lạc Thanh Y,mày bị điên rồi sao?Sao cứ nghĩ đến hắn vậy trời!!!”_Cô vừa nghĩ vừa chửi thầm bản thân.Đúng lúc đó anh đột nhiên xuất hiện phía sau cô đập nhẹ vào vai cô rồi thì thầm.“Sao hả,nhớ tôi phát điên rồi?Con ngốc nhà em còn không mau tập trung làm việc muốn tôi trừ lương không?”“Tôi mới không có chuyện nhớ anh nhá!! Lục Cẩn Mễ anh đừng có mơ!!”Cô vì quá giận mà hét lên...không để ý đồng nghiệp đều nghe thấy hết.Thôi rồi giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết