Lời của thầy Ninh khiến tất cả mọi người trong căn phòng đều quay sang đưa mắt nhìn nhau, không một ai là không biết ý nghĩa của bốn chữ “thiên sát cô tinh” này.
Bình thường lúc xem phim thì có thể bật cười cho qua, nhưng nếu một người như vậy lại ở ngay bên cạnh mình, thì lại là một câu chuyện khác.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp đằng hắng một tiếng, cắt ngang bầu không khí trì trệ trong phòng: “Khụ, tính cách thầy Ninh tương đối thẳng thắn, anh rể đừng để bụng nhé.”
Ông Đổng Chính Hào có thể không để bụng sao?
Liễu Mộc Mộc là con gái ruột của ông, hiện giờ còn đang sống trong nhà ông đây này.
Ai mà biết một hôm nào đó ba cẩn thận, cả nhà ông sẽ gặp xui xẻo theo!
Vẻ mặt ông Đổng Chính Hào rất phức tạp nhìn Liễu Mộc Mộc dường như đang thất thần, sau đó sốt sắng hỏi thầy Ninh: “Vậy thầy ơi, không biết có cách gì có thể khiến con bé không ảnh hưởng tới người nhà không?”.
“Chuyện này không khó, chỉ cần không gặp mặt, không thân thiết, giữ khoảng cách là được.”
“Nhưng con bé đã ở nhà chúng tôi một khoảng thời gian khá dài rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ nhấp nhổm không yên của ông Đổng Chính Hào, thầy Ninh an ủi: “Ông Đổng không cần phải lo lắng, tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn đâu, nhiều nhất là hao tài tốn của hoặc bị thương nhẹ thôi, không liên quan gì đến tính mạng cả.”
Chẳng phải đúng y xì đúc hay sao!
Kể từ lúc bắt đầu gặp Liễu Mộc Mộc, ông Đổng Chính Hào cảm thấy mình bắt đầu đen dần, bạn làm ăn cùng qua đời, khiến ông ta tổn thất một khoản tiền lớn, sau đó con trai ngã gãy chân phải vào nằm viện.
Thì ra toàn bộ đều do Liễu Mộc Mộc đem tới!
Trước đây em vợ có nói mệnh của con bé không tốt, sẽ xung khắc với người trong nhà, khi đó ông ta còn không tin, giờ thì không tin không được.
Ông Đổng Chính Hào âm thầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào đi chăng nữa, sau khi về nhà, ông ta sẽ tiễn người đi, kiên quyết không cho ở trong nhà nữa.
Trong lòng bà Khương Giai bỗng cảm thấy hơi nghi ngờ, sao những lời thầy Ninh nói lúc này lại khác so với những gì nói với họ lúc trước thế nhỉ?
Nhưng thôi, bất kể là nói gì, thì mục đích hôm nay đã đạt được rồi, bà ta xoay người lại tránh ánh mắt người khác, nâng ly lên chúc mừng với bà Khương Lệ.
Bà Khương Lệ kín đáo mỉm cười, cảm thấy cô em gái này cũng không còn khiến người ta chán ghét như trước nữa.
“Thầy Ninh vừa mở miệng đã muốn cắt đứt quan hệ gia đình thân thiết của nhà người ta như vậy, không sợ đoán sai hại người sao?” Liễu Mộc Mộc ngồi nghe bọn họ nói như thể đây là chỗ không người hồi lâu, cuối cùng mới chịu lên tiếng.
Dường như thầy Ninh cảm thấy câu nói của cô rất buồn cười: “Ha ha, cho đến giờ tại hạ chưa từng đoán sai cho bất kỳ ai.
Tôi biết trong lòng cháu đang rất oán hận tôi, nhưng đây chính là số mệnh của cháu, tôi chỉ nói những gì tôi đã bói ra thôi.”
“Được rồi, thầy Ninh cũng chỉ là ăn ngay nói thật thôi, con đừng có xen vào phá đám nữa.” Ông Đổng Chính Hào nạt ngang.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, ông ta đã trở thành fan của thầy Ninh rồi, nên lại càng không muốn Liễu Mộc Mộc nói những lời khó nghe đắc tội với ông thầy này.
Nhưng Liễu Mộc Mộc hoàn toàn phớt lờ ông Đổng Chính Hào, cô nhìn thẳng vào thầy Ninh hồi lâu nói: “Chỉ có thể đoán được đến đây thì xem ra những lời ông nói lúc vừa nãy thật sự không phải là khiêm tốn, ông đúng là không xứng với cái danh hiệu thầy.”
“Này cô gái, đừng phí công chọc giận tôi.”
“Bói cho bố tôi lâu như vậy, mà chỉ bói ra được mấy thứ vô dụng ấy, ông đã bói thử mệnh số của bố tôi như thế nào chưa?”.
Thầy Ninh cau mày: “Cháu biết bói mệnh à?”.
“Giỏi hơn ông.
Biết mệnh tôi là thiên sát xung khắc tứ trụ thì cũng chẳng có gì ghê gớm, kiểu số mệnh này hễ ai từng đọc qua sách xem quẻ thì đều biết, nhưng được người ta tôn làm thầy, mà ngay cả tàng mệnh tứ trụ cũng không nhìn ra được, thế mà ông vẫn còn mặt mũi coi bói viết sớ cho người ta à?”.
Lúc đầu thầy Ninh còn hơi ngẩn người ra, nhưng rồi đột nhiên quay phắt đầu lại nhìn ông Đổng Chính Hào, sau đó bấm đốt ngón tay nhanh như máy.
Ông ta càng tính toán, sự kinh hãi trên mặt lại càng nghiêm trọng.
Tàng mệnh tứ trụ là một kiểu mệnh cực kỳ bí ẩn, vừa khéo có thể ngăn chặn được tất cả những ảnh hưởng tiêu cực của thiên sát cô tinh.
Ai mà ngờ được rằng giữa cặp bố con nhà này, lại có thể có kiểu số mệnh bổ trợ cho nhau như vậy.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp thấy tình hình có vẻ căng liền lên tiếng cắt ngang màn đối đầu của hai người bọn họ, ông ta cười giả lả nói: “Xem ra thầy Ninh cũng có lúc sơ sót rồi, anh rể đừng để ý làm gì, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
Ông ta đang muốn thay đổi chủ đề đây mà, nhưng sao Liễu Mộc Mộc có thể để ông ta được toại nguyện chứ, dù sao cô cũng đã ăn được lưng lửng dạ rồi, người khác no hay đói chẳng liên quan gì đến cô.
“Ấy đừng, tôi còn chưa nói xong mà.”
Cô cầm đũa gõ gõ vào cái cốc trước mặt, đợi tất cả mọi người đều quay sang nhìn mình rồi, cô mới hơi nghiêng người, hỏi ông thầy Ninh sắc mặt đang xám ngoét: “Có một câu, mà ngay từ lúc nhìn thấy thầy đoán mệnh đây tôi đã muốn hỏi rồi, thầy có thẻ bói quẻ không?”.
Thầy Ninh bị cô hỏi thì đờ ra, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, không trả lời cô mà hỏi ngược lại: “Sao cháu lại biết thẻ bói quẻ?”.
“Tôi đang hỏi ông cơ mà, mong ông trả lời vào đúng trọng tâm, có hay không?”.
Giọng điệu của thầy Ninh trở nên lạnh lùng cứng rắn: “Cái này không liên quan gì đến cháu.”
Liễu Mộc Mộc ngả người ra sau: “Sợ là liên quan hơi bị nhiều đấy.”
Cô đưa mắt nhìn xung quanh: “Ông không có thẻ bói quẻ, lại ăn nói vớ vẩn định hại tôi, thì dù tôi có tố cáo ông giả mạo thầy xem quẻ để lừa gạt người khác cũng không có sao cả.”
“Mộc Mộc, có lẽ vì nguyên nhân nào đó nên thầy Ninh mới không có cái thẻ đó thôi, không nhất thiết phải bới móc khiến sự việc trở nên nghiêm trọng như vậy đâu.” Ông Chiêm Hồng Nghiệp muốn đứng ra làm người hòa giải, vì dù sao người cũng là do ông ta mời đến.
Tất cả mọi người có mặt trong căn phòng