Phương Xuyên dẫn người đến vây bắt Chiêm Hồng Nghiệp nhưng lại để hụt, vì ông ta không có nhà, cũng không ở công ty, mất liên lạc với người nhà từ tối qua đến giờ.
Nhưng nhà họ Chiêm lại không hề cảm thấy lạ, vì tình huống như thế này thỉnh thoảng lại xảy ra, mãi cho đến lúc cảnh sát tìm tới nhà, bà Khương Giai thân là vợ của Chiêm Hồng Nghiệp mới cảm thấy có chút hoảng loạn.
Bà ta liên tục gọi vào số điện thoại của ông Chiêm Hồng Nghiệp nhiều lần, nhưng đều không có người nghe máy, đành phải gọi Chiêm Hồi Thiên và Chiêm Ni quay về, nhưng vẫn không ai có manh mối gì thêm.
Dựa theo trí nhớ của bà Khương Giai, trong buổi tiệc tối đêm qua ông Chiêm Hồng Nghiệp nói mình có việc nên quay về nhà một mình, sau đó hai người không hề liên lạc với nhau.
Còn Chiêm Ni vì cảm thấy người không thoải mái nên ở lì trong nhà thì lại nói rằng khi đó cô đang ngủ, nên không rõ có người về nhà hay không.
Cuối cùng, hành tung của ông Chiêm Hồng Nghiệp đã được tìm thấy nhờ camera giám sát.
Ông ta đúng là có về nhà, nhưng rất nhanh đã lại lái xe rời đi.
Trong đoạn video giám sát có thể nhìn thấy rất rõ, sau khi ông Chiêm Hồng Nghiệp rời khỏi nhà được một lúc, thì có hai chiếc xe bám theo phía sau.
Mãi đến 4 giờ chiều, hệ thống giao thông vẫn không tìm thấy ghi chép về việc đặt vé của ông Chiêm Hồng Nghiệp, cũng đã tìm kiếm một lượt tất cả những bất động sản dưới tên ông ta, nhưng vẫn không thấy người đâu.
Điện thoại của ông ta vẫn luôn ở trạng thái khóa, nên không thể định vị được, còn hai chiếc xe bám theo ông ta vẫn đang được điều tra.
“Rốt cuộc là ông Chiêm Hồng Nghiệp này nhận được tin tức sợ tội quá nên bỏ trốn hay đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”.
Phương Xuyên cau mày nhăn nhó xem đoạn video giám sát.
Nguồn lực cảnh sát của Ban điều tra những vụ án đặc biệt có hạn, một nửa đã được phái đi điều tra rồi, một nửa còn lại đều đang ở đây để giám sát.
Ngay cả Yến Tu cũng bị Phương Xuyên kéo tới đây.
Làm việc trong thời gian dài, hiệu quả thấp lại rườm rà, khiến cả một người xưa giờ luôn lạnh lùng trầm ổn như Cố vấn Yến cũng có chút mất kiên nhẫn.
Áo vest của anh bị vắt tạm lên lưng ghế, tay áo sơ mi được xắn cao, để lộ cánh tay với cơ bắp vạm vỡ rắn chắc, kết hợp với chiếc đồng hồ đắt tiền ở trên cổ tay.
Nghe thấy những lời của Phương Xuyên, anh mệt mỏi day day sống mũi nói: “Báo cáo ngày sinh của của ông Chiêm Hồng Nghiệp cho tôi, tôi sẽ tìm người điều tra tình trạng hiện giờ của ông ấy.”
Không có ngày giờ sinh cụ thể, thì kết quả bói ra được sẽ không chuẩn lắm, nhưng so với việc ngồi ở đây đoán mò thì còn tốt chán.
Rất nhanh Phương Xuyên đã gửi ảnh chụp chứng minh thư của ông Chiêm Hồng Nghiệp cho anh, sau đó anh lại chuyển tiếp cho một người khác.
Chỉ một lát sau, đã có tin nhắn trả lời.
Thầy Tô gieo quẻ: [Ngày sinh không đúng, ngày giờ sinh đều là giả, nên không có tác dụng gì hết.]
Yên Tu tắt điện thoại, thở dài: “Ông ta thay đổi ngày sinh rồi, không bói ra được.”
“Có phải lão già này đã sớm nghĩ đến ngày hôm nay rồi không?” Phương Xuyên không giấu được vẻ bực dọc, hai tay chống nạnh, đi đi lại lại trong phòng làm việc.
“Ông ta có nghĩ tới chuyện này hay không thì không biết, nhưng người đưa ông ta món đồ đó chắc chắn đã nghĩ tới rồi.”
Ông Chiêm Hồng Nghiệp là một người bình thường, lấy đâu ra món đồ của vu sư? Lại càng không thể nào biết cách sử dụng tường tận món đồ đó được, chỉ có thể là do người khác nói cho ông ta biết mà thôi.
Một người đã sửa cả ngày giờ sinh của mình, thì trong trường hợp mất tích, sẽ rất khó bói ra được thông tin liên quan đến ông ta và người đứng đằng sau giật dây bằng những phương pháp tâm linh kiểu thế này.
Ở một khía cạnh nào đó mà nói, thì ông ta đã có một lựa chọn cực kỳ an toàn.
“Đội trưởng, đã tìm ra tài xế lái một trong số những chiếc xe theo dõi Chiêm Hồng Nghiệp rồi.” Một viên cảnh sát vội vàng đi vào báo cáo.
Hai mắt Phương Xuyên sáng lên: “Là ai thế?”.
“Là một tên du côn tên là Châu Cường, đã giải hắn vào phòng thẩm vấn rồi.”
Tốc độ thẩm vấn Châu Cường rất nhanh, đối với những tên du côn nhận tiền để làm việc, lên đồn uống nước là chuyện như cơm bữa, thì căn bản làm gì có cái nghĩa khí giữ bí mật cho chủ thuê.
Tiền đã tiêu rồi, chủ thuê nên bán thì vẫn cứ phải bán thôi.
Hắn cũng đã khai ra người đứng sau trả tiền thuê bọn hắn làm việc cho mình, chính là: Ông Đổng.
Phương Xuyên hỏi gì, Châu Cường đáp nấy, không hề có chút đắn đo nào.
Phương Xuyên hỏi: “Ông ta bảo các cậu làm gì?”.
Châu Cường nói: “Ông Đổng bảo bọn em dằn mặt một người, tối hôm qua bọn em bám theo xe của người đó, mãi đến khi đến một thành phố cũ mới có cơ hội, đợi ông ta xuống xe tranh thủ xung quanh vắng người đánh cho ông ta một trận.”
“Có biết người bọn cậu đánh là ai không?”.
“Biết chứ.” Châu Cường thẳng thắn đáp, “Là một ông sếp giàu có họ Chiêm.”
“Biết người ta là ai mà còn dám đánh, không sợ ông ta trả thù à?”.
“Ôi dào ôi, có gì to tát đâu, chẳng qua là đánh một trận thôi mà, ông ta cũng không nhìn thấy mặt bọn em.
Lần sau nếu ông ta muốn bọn em dạy cho thằng nào đó một bài học, thì bọn em cũng nhận liền.” Châu Cường không hề để tâm đến chuyện này, cứ nhìn trước ngó sau như thế, thì sao hắn còn kiếm được tiền nữa?
“Sao vậy ạ, ông ta báo cảnh sát à, gần đây cảnh sát các anh nhàn rỗi thế sao, ngay cả loại chuyện này cũng mất công đi điều tra?” Châu Cường cũng có chút hiểu biết, nhận ra người bắt hắn không phải là cảnh sát bình thường, nếu không hắn cũng không thành thực khai báo như thế.
Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, tối hôm qua lúc xuống tay tuy có hơi tàn bạo, nhưng chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, về mặt này thì hắn rất chuyên nghiệp.
“Ông ta không báo cảnh sát, mà ông ta mất tích rồi.”
Châu Cường chớp chớp mắt, vội vàng giơ tay lên thề: “Đồng chí cảnh sát, chuyện này không liên quan gì đến em, bọn em làm việc rất có đạo đức nghề nghiệp, bảo đảm không có bất kỳ linh kiện nào trên người ông ta bị hỏng, ông ta cũng không hôn mê, cũng không hề động đến đồ đạc trên người ông ta, tự ông ta còn gọi gọi 120 cơ mà, hoàn toàn không có vấn đề gì hết.”
“Có liên quan hay không, đợi chúng tôi điều tra rõ rồi sẽ biết.”
Sau khi hỏi được địa điểm cuối cùng ông Chiêm Hồng Nghiệp xuất hiện từ miệng Châu Cường, Phương Xuyên lập tức dẫn người đến đó tìm thử xung quanh, thì tìm thấy xe của ông ta ở bên vệ đường, vẫn còn vài vết máu còn sót lại trên nền đất trước lối vào con hẻm nơi ông Chiêm Hồng Nghiệp bị đánh tối qua, có lẽ là máu của ông ta, nhưng thông tin thu được cũng chỉ có vậy.
Phạm vi camera giám sát của thành phố này không rộng lắm, vừa khéo đây là khu vực không có camera, nên chẳng điều tra được gì.
Manh mối đến đây đứt đoạn, Phương Xuyên bàn bạc với Yến Tu, rồi quyết định áp giải ông chủ Đổng đang dạt nhà vật vờ trên tàu cao tốc về để thẩm vấn.
Lúc ông Đổng Chính Hào được đưa về Khánh Thành, đã là hai giờ đêm.
Nhờ sự phát triển của tuyến đường sắt, ông ta đã cách Khánh Thành hai tỉnh, từ lúc bị cảnh sát định vị đến khi bị trục xuất về lại Khánh Thành, tổng cộng chưa đến bốn tiếng đồng hồ.
Ông Đổng hơn năm mươi tuổi bị nhốt trong phòng thẩm vấn, từ nửa đêm đến sáng ngày hôm sau, cả người thấp thỏm bất an.
Mà con gái lớn của ông ta, vừa mới trải qua xong bốn mươi tám tiếng kinh hoàng, giờ đang cất giọng “oanh vàng”, tâm trạng vô cùng sung sướng.
Gen di truyền thường là thứ lúc cần di truyền thì lại không di truyền.
Ví dụ như khi ông Đổng bá chiếm micro tổ chức liveshow của Đổng Chính Hào và những người bạn trong phòng KTV, nhưng trước giờ chưa từng bị ai đánh vỡ alo bao giờ, vì ông ta hát rất hay.
Nhưng con gái của ông ta mà hát, thì không đúng nổi lấy một nốt.
Giọng hát lạc điệu của Liễu Mộc Mộc đã khiến những gia đình ở trong các căn biệt thự khác phải giật mình tỉnh giấc, Đổng Duyệt dụi dụi mắt đi xuống tầng, còn phòng của thằng nhãi Đồng Kỳ do không khóa cửa, nên lập tức vang lên tiếng mắng chửi rất rõ ràng, qua một lúc nó hậm hực đóng rầm cửa lại, có lẽ định lén lút chửi thầm trong phòng cho sướng miệng.
“Tiểu Duyệt, có muốn bói một quẻ không?” Sau khi gào rú dọa hết chim chóc gần đấy hoảng hồn bay đi hết, cuối cùng Liễu Mộc Mộc cũng chịu dừng lại.
Đổng Duyệt gật gật đầu, hai ngày nay chị gái cô ở lì trong phòng không bước chân ra khỏi cửa, nên đã không bói hai hôm rồi, khiến cô cảm thấy có chút không quen.
Lắc lắc đồng xu rồi ném ra, Liễu Mộc Mộc nhìn một lúc rồi phán: “Chà… hôm nay sẽ gặp được chuyện vui đây.”
“Chuyện vui gì cơ?”.
“Không biết nữa, thế em cảm thấy thế nào thế nào mới được coi là chuyện vui?” Liễu Mộc Mộc hỏi ngược lại với vẻ rất vô trách nhiệm.
Đổng Duyệt ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Bố sắp về nhà?”.
Liễu Mộc Mộc cười khẩy, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét.
Sau đó đến lượt cô tự tung quẻ bói cho mình, quẻ đầu tiên khiến cô ngạc nhiên trố mắt ra nhìn.
Tung đồng xu liên tiếp ba lần nữa, lần nào kết quả cũng đều giống nhau, vẻ mặt của Liễu Mộc Mộc từ ngạc nhiên chuyển sang sung sướng.
Chỉ là… cái bánh từ trên trời xuống này quá đột ngột, khiến cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý để nhặt nó lên.
Hôm nay sao Hồng Loan, chuyển động rồi!
Cô kiên nhẫn gieo quẻ tròn năm năm, rốt cuộc hôm nay đã gieo ra được một anh bạn trai rồi sao?
Liễu Mộc Mộc bới tìm trong đống kiến thức bói quẻ phủ đầy bụi suốt nhiều năm qua của mình, vừa đối chiếu với bản ghi chép của ông nội, vừa nhẩm tính, cuối cùng ấn định thời gian chạm mặt sẽ là 10 giờ sáng.
Ăn bữa sáng yêu thích do em gái nấu, còn dặn dò em ngoan ngoãn ở nhà chờ chị sẽ dẫn anh rể về cho em, sau đó Liễu Mộc Mộc ra khỏi nhà trước nửa tiếng đồng hồ.
Cũng không cần phải lo lắng về địa điểm chạm mặt, vì cô có thể gieo quẻ dọc đường đi.
Đứng ở tầng dưới tòa nhà Tân Giang cách nhà nửa tiếng đi đường, trong lòng Liễu Mộc Mộc cảm thấy rất hài lòng, cuộc sống của một thầy gieo quẻ vô vị như vậy đấy, thậm chí không cho cô cả cơ hội để lạc đường.
Quẻ tượng khăng khăng chỉ cô lên tầng 23, cô đến địa điểm cần đến trước một tiếng đồng hồ, nên không có gì ngạc nhiên khi cả một dãy hành lang dài tuyệt nhiên không có một bóng người.
Đứng chờ trong thang máy một lúc, cô cảm thấy bản thân không thể kích động thế này được.
Ngộ nhỡ hôm nay sao Hồng Loan di chuyển lung tung thì sao, cho dù không di chuyển lung tung, nếu như ngoại hình người này không phù hợp với gu thẩm mỹ của cô thì sao?
Nghĩ