Sau khi gọi điện báo cảnh sát xong, Liễu Mộc Mộc nghĩ tới quẻ đại hung mà mình gieo được, cứ có cảm giác bất an.
Bình thường nếu cô gieo ra quẻ tốt thì năm mươi phần trăm là không gieo chuẩn. Còn nếu gieo ra quẻ xấu thì chín mươi chín phần trăm sẽ thành sự thật.
Một tiếng sau, cảm giác bất an của cô thành sự thật.
Cô bị xe cảnh sát “ship” từ nhà tới đồn cảnh sát.
Mặc dù mấy viên cảnh sát trông không hung hăng lắm, cô cũng không bị còng tay. Nhưng nhìn họ cao lớn như vậy, còn kẹp cô ở giữa cứ như cô đang muốn chạy trốn không bằng.
Mà có định chạy thật thì cô cũng có chạy được đâu.
Liễu Mộc Mộc thật sự không hiểu, có ai xui như cô không, cùng một tuần mà dính họa vào tù tới tận hai lần?
Lần trước là trùng hợp ở hiện trường tử vong của Chiêm Hoành Nghiệp, còn lần này là vì cái gì đây?
Sau khi tới cục cảnh sát, cô bị đẩy vào phòng thẩm vấn luôn. Người thẩm vấn lần này vẫn là Phương Xuyên.
Đội trưởng Phương cứ như không nhớ tình cảm coi bói lần trước giữa bọn họ. Khuôn mặt anh ấy nghiêm túc như thần giữ cửa dán bên ngoài mỗi dịp Tết đến, vừa vuông vừa ác.
“Theo như chúng tôi được biết thì quan hệ giữa em và Chiêm Ny rất tốt.” Phương Xuyên nhìn cô dò hỏi.
“Em cảm thấy quan hệ của chúng em rất bình thường.” Liễu Mộc Mộc trả lời cẩn thận. Trên thực tế, chắc chắn từ nay cô sẽ cách xa Chiêm Ny chút.
“Thật không? Nội dung nói chuyện của hai người hình như đâu phải vậy.” Phương Xuyên mở hồ sơ trước mặt ra, “Chúng tôi tìm thấy tin nhắn của cả hai trong điện thoại Chiêm Ny, bên trong có giao dịch tiền bạc, còn nhắc tới chuyện hiến tế và nghi thức hiến tế. Em có muốn nói gì về chuyện này không?”
Liễu Mộc Mộc nhíu mày: “Nếu đã xem hết cuộc trò chuyện của chúng em thì hẳn là anh phải biết, cô ấy nói mình gặp chút phiền phức, cơ thể xuất hiện bất thường nên nhờ em trợ giúp. Chúng em là bạn học thời cấp ba, đương nhiên em sẽ giúp cô ấy. Em gieo giúp cô ấy một quẻ, nhận mười vạn, chỉ có vậy.”
Phương Xuyên không bị thuyết phục dễ dàng, giọng nói anh ấy lạnh lùng: “Em không chỉ gieo giúp cô ấy một quẻ mà còn dạy cô ấy cách dùng bình hoa kia để hại người?”
“Em không có!” Liễu Mộc Mộc mở to mắt, lời buộc tội này quá đáng quá rồi!
Phương Xuyên vẫn không dao động, nói tiếp: “Một tiếng trước, em báo cảnh sát nói một người bạn tên Chiêm Ny của em muốn nhảy lầu. Trước lúc chuẩn bị tự tử, cô ấy đã gọi điện cho em, hai người đã nói gì? Vì sao cô ấy lại gọi điện cho em?”
Liễu Mộc Mộc không muốn trả lời anh ấy lắm, nhưng vì sự trong sạch của mình, cô đành nhịn.
“Em không biết vì sao cô ấy lại gọi mình, nhưng cô ấy nói rất ghét em, còn trách em vì sao không chịu coi bói cho cô ấy, bảo rằng cô ấy sẽ kế thừa tài sản của phụ huynh mình, sẽ có rất nhiều tiền. Em cảm thấy cô ấy khá kỳ lạ, biết đâu lại xảy ra chuyện gì, cho nên mới thuận theo trò chuyện về chủ đề số mệnh tương lai với cô ấy để câu giờ, chờ người khác tới cứu.”
“Chỉ vậy thôi?” Có vẻ Phương Xuyên không tin tưởng lắm.
“Chỉ có vậy. Còn có, em biết Chiêm Ny đã được cứu, nếu anh không tin có thể đi hỏi cô ấy.”
Liễu Mộc Mộc không ngờ những phiền phức mình gặp phải ngay lúc này lại bắt nguồn từ tin nhắn của hai người, rõ ràng nội dung bên trong rất bình thường mà.
Cô rất tò mò rốt cuộc họ muốn điều tra cái gì?
Phương Xuyên đóng tập văn kiện lại, nói với cô: “Lúc được cứu, gáy của Chiêm Ny đập xuống đất, đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”
Liễu Mộc Mộc nói tiếp, muốn chứng minh mình thật sự vô tội: “Sau khi cúp máy của cô ấy, tôi liền báo cảnh sát. Nếu tôi là người xấu thì báo cảnh sát làm gì chứ.”
“À, có thể đây là cách rửa tội của em.” Phương Xuyên vô cảm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Em sẽ không dùng cách ngu ngốc như vậy để rửa tội!” Xem thường ai vậy chứ!
“Ai biết được?” Có đôi lúc Phương Xuyên thật sự khiến người khác chán ghét.
“Tóm lại, chuyện này không liên quan tới em.” Liễu Mộc Mộc đập bàn, sau đó rút tay lại, cảm thấy hơi đau.
“Mong là vậy. Nhưng trước khi Chiêm Ny tỉnh lại, em vẫn phải ở đây phối hợp điều tra.”
“Bớt vô lý giùm với!” Anh ấy cố tình gây sự làm Liễu Mộc Mộc tức điên người, “Em muốn gặp cố vấn của bọn anh. Không thèm nói chuyện với cái người mặt chữ điền ngu ngốc như anh nữa.”
Cái người mặt chữ điền là nói anh ấy đó à?
Phương Xuyên sờ lên mặt mình, anh ấy cảm thấy hình dáng khuôn mặt mình rất có khí chất đàn ông, cô đúng là không biết thưởng thức.
Anh ấy nhún vai, cầm tư liệu rồi ra ngoài.
Đúng là anh ấy không cố ý nhằm vào Liễu Mộc Mộc, đây chỉ là quá trình điều tra bình thường thôi. Nhưng có vẻ cô gái này không muốn cho lắm.
Việc Chiêm Ny tự sát có rất nhiều điểm đáng ngờ. Mặc kệ lý do giết người là gì thì việc anh em ruột tàn sát nhau cũng đủ rợn người lắm rồi. Vì sao sau khi ra tay, cô ta lại lựa chọn tự sát?
Tin tức Chiêm Hồi Thiên chưa chết vẫn đang được phong tỏa. Thời gian cô ta tự sát trùng hợp kém vài phút so với thời gian anh cô ta bị nguyền rủa.
Chiêm Ny không biết tới sự tồn tại của ngành bọn họ. Nếu giữa hai anh em có thù lớn thật thì cô ta cũng không dùng cách này để lẩn trốn sau khi giết người, cũng không cần lo lắng mình bị tra ra, thế nên việc tự sát là không cần thiết.
Theo như ghi chép tin nhắn trong điện thoại cô ta thì người cô ta thường xuyên liên lạc nhất là Liễu Mộc Mộc, thế nên cô bị bọn họ để mắt tới cũng là chuyện bình thường.
Phương Xuyên rời khỏi phòng thấm vấn, đứng đằng sau Yến Tu nói: “Tôi cảm thấy có vẻ cô ấy không phải chủ mưu đâu. Vụ án nhà họ Chiêm đúng là ngày càng khó đoán.
Tiếc là bây giờ cả hai anh em