Hai người nói qua nói lại trong nhà ăn, Tiết Lam và Từ An Trạch có dấu hiệu làm hòa. Hai người bắt đầu cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng lại đi hẹn hò. nhưng thời gian trở về ký túc xá của cô nàng lại càng ngày càng sớm, trông cũng không vui vẻ như lúc trước nữa.
Mấy ngày nay Vệ Tuyết không cho các cô nhắc tới Từ An Trạch trước mặt Tiết Lam nữa. Khi Tiền Hiểu Manh hỏi lý do, cô ấy nói một câu cao thâm: “Nếu cậu cứ nói xấu Từ An Trạch với Lam Lam mãi thì khiến cô ấy sinh ra tâm lý phản nghịch, kiểu như là “dù gì lúc trước anh ấy cũng đối xử tốt với mình lắm mà” ấy. Với cả cái gì cần nói, bọn mình cũng nói hết rồi, chỉ cần đúng lúc thì ra mặt chỉ điểm chút là được rồi.”
Nói rồi cô ấy nhìn Liễu Mộc Mộc.
Liễu Mộc Mộc gật đầu đồng ý: “Thầy bói tụi mình bình thường đều làm thế cả.”
Hành động kiểu đuổi theo người ta ép chia tay thì sao giống thầy bói cao tay các cô được?
Quán quân cuộc thi biện luận cũng nghĩ vậy. Từ trước tới giờ quán quân các cô ấy luôn nắm bắt trọng tâm mà hành động, một phát trúng đích, không lãng phí nước bọt.
Nhìn hai đứa bạn trông như cao tăng đắc đạo của mình, Tiền Hiểu Manh rơi vào trầm tư, có phải mình cũng nên học thêm một kỹ năng chuyên ngành thần kỳ nào đó không? Cứ cảm giác mình là gánh nặng của bọn họ thì đúng hơn.
Thứ sáu chỉ có tiết tới trưa là hết. Sau khi chuông tan học vang lên, sinh viên như đàn chim tán loạn, mỗi người một hướng mà đi.
Lịch trình cố định của phòng ký túc số 413 vào giờ này đó là ăn cơm.
Trời có sập cũng không ảnh hưởng công cuộc chăm sóc bụng dạ của mọi người được.
Nhà ăn khu số hai vào thứ sáu không có mùi cá nướng như mùi tất thối. Đầu bếp lại phát huy trình độ ổn định của mình, khiến người ta cực kỳ hạnh phúc.
Tiết Lam đang ăn cơm, có chút lơ đễnh.
Ngày mai sẽ là sinh nhật cô nàng. Mộc Mộc nói hôm sinh nhật của mình, cô nàng phải đưa ra quyết định. Nhưng mà… Hiện tại cô nàng vẫn chưa nghĩ kỹ.
“Sao tự dưng cô ta lại tới đây?” Đột nhiên Tiền Hiểu Manh nói nhỏ.
Tiết Lam ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Trác Nhiễm đang đi tới hướng mình.
Tuy rằng mới bắt đầu vào học hơn một tháng, nhưng người biết tới Trác Nhiễm lại không ít. Ngoại trừ bạn cùng khối, còn có rất nhiều đàn anh, đàn chị khối trên chào hỏi cô ta.
Trác Nhiễm cũng cười đáp lại, vừa lễ phép vừa khách sáo.
“Đúng là sói đội lốt cừu dễ sợ. Ông bà ta nói đúng lắm, bây giờ yêu ma quỷ quái gì cũng làm người được cả rồi.” Tiền Hiểu Manh nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô ta, chợt nhớ tới hôm ở bệnh viện, lại bắt đầu giận mà không có chỗ phát tiết.
Vệ Tuyết vỗ nhẹ lên cánh tay cô ấy: “Lễ phép xíu đi. Yêu ma quỷ quái làm sai gì chứ?”
Liễu Mộc Mộc dùng một tay chống tay, nghe hai người cà khịa người ta, tầm mắt liếc qua Trác Nhiễm, nhìn cô ta bước về phía các cô.
“Có chuyện gì à?” Mãi tới khi Trác Nhiễm đi tới trước mặt mình, Tiết Lam mới nhìn cô ta.
Trác Nhiễm nở nụ cười: “Mình nghe Từ An Trạch nói ngày mai là sinh nhật của cậu hả?”
“Ừ, có vấn đề gì sao?” Nghe cô ta nhắc tới cái tên Từ An Trạch làm Tiết Lam rất không thoải mái.
Trác Nhiễm cứ như không nhìn ra sự bài xích của Tiết Lam, nói tiếp: “Trùng hợp quá, ngày mai cũng là sinh nhật của mình. Ngày mai mình tổ chức tiệc sinh nhật ở khách sạn Ánh Trăng, hi vọng là cậu có thể tới tham dự.”
“Ngày mai có lẽ mình…” Tiết Lam là một cô gái dịu dàng, cho dù từ chối người khác cũng rất khéo léo.
Nhưng cô nàng còn chưa nói xong, Trác Nhiễm đã vội cắt ngang.
Trác Nhiễm nói: “Ngày mai Từ An Trạch cũng sẽ tới. Mình biết có vẻ như cậu đã hiểu lầm quan hệ giữa hai bọn mình. Nếu cậu đồng ý thì cứ để mình giải thích.”
“Không cần, anh ấy đã giải thích rồi.”
“Vậy thì tốt. Mình thật sự không mong cậu hiểu lầm gì đâu. Cũng chân thành mời cậu tới, tham gia tiệc sinh nhật của mình.”
“Nếu có thời gian sẽ tới.” Tiết Lam trả lời một câu đúng phép lịch sự. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Trác Nhiễm đang định rời đi thì lại thấy còn ba người đang nhìn mình, thế là lại cười nói: “Hoan nghênh các cậu cũng tới tham gia tiệc sinh nhật mình nha.”
Chỉ có Liễu Mộc Mộc híp mắt trả lời cô ta: “Đương nhiên rồi.”
“Cậu định đi thật hả?” Đợi Trác Nhiễm đi rồi, Tiền Hiểu Manh mới nhìn qua Liễu Mộc Mộc.
“Nói vậy thôi. Nói dối thì mũi cũng đâu có dài ra đâu. Xem thử Lam Lam thế nào đã, nếu cô ấy đi thì đương nhiên tụi mình cũng phải đi cùng.”
Tiết Lam lắc đầu: “Mình không đi đâu.”
“Đúng đấy. Ngày mai cũng là sinh nhật Lam Lam, mắc gì phải tham gia tiệc sinh nhật của cô ta. Rõ ràng là chẳng có ý tốt mà.” Tiền Hiểu Manh nói.
Vệ Tuyết nói một câu đầy ẩn ý: “Trên đời chỉ có không đồng ý bao giờ và đồng ý vô số lần. Lam Lam, nhớ nghĩ cho kỹ đó.”
Tiết Lam ngơ ngác không hiểu ý cô ấy.
Vệ Tuyết chỉ cười không nói, vậy mà Trác Nhiễm lại bảo Từ An Trạch cũng sẽ tham dự.
Không biết tiếp theo Từ An Trạch sẽ làm gì đây?
Sẽ lựa chọn ở lại đón sinh nhật cùng bạn gái, hay là tham gia tiệc sinh nhật của thanh mai trúc mã? Lựa chọn này, mặc dù chẳng mang tính quyết định lớn lao gì, nhưng lại có thể khiến người ta nhìn rõ rất nhiều chuyện.
Thứ bảy, Liễu Mộc Mộc dậy rất sớm, đi lấy bánh sinh nhật mà ba người phòng các cô đã đặt cho Tiết Lam ngày hôm qua.
Trên đường trở về, điện thoại cô vang lên.
Lúc lấy ra thì phát hiện là Yến Tu gọi.
Suy nghĩ đầu tiên của Liễu Mộc Mộc đó là: Có khi nào anh gọi nhầm không?
Nhìn chằm chằm màn