Vì lo tổ chức tang lễ cho mẹ mà ông Đổng Chính Hào bận rộn suốt ba ngày trời, người gầy rộc cả đi, sút cỡ một hai cân, nhìn vừa mệt mỏi vừa tiều tụy.
Sáng ngày thứ tư, ông hẹn Liễu Mộc Mộc ra ngoài, hai bố con gặp nhau ở một nhà hàng, trong căn phòng được đặt trước kê một chiếc bàn xoay cực lớn, hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí toát lên vẻ đàm phán rất rõ ràng.
Lần gặp lại đứa con gái lớn này của mình, tâm trạng ông Đổng Chính Hào phức tạp hơn lần trước.
Những lời Liễu Mộc Mộc nói với ông hôm mẹ ông qua đời, vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu ông suốt mấy ngày qua.
Nói thật lòng, ông không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Xưa giờ mẹ ông vốn là người trọng nam khinh nữ, lúc bé Đầu Gỗ vừa ra đời, mẹ ông đã không vui vẻ gì rồi, nhưng ông Đổng Chính Hào không ngờ mẹ ông lại bán con bé đi, còn nói với ông là bị người ta bắt cóc rồi.
Tuy rằng việc mẹ ông làm không phải chuyện tử tế gì, nhưng cho dù có thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ ruột của ông, hơn thế người đã không còn trên đời nữa rồi.
“Hôm nay bố hẹn con ra đây, là muốn nói về chuyện xảy ra mấy hôm trước.
” Lời nói của ông Đổng Chính Hào có hơi gượng gạo, thái độ giống như đang nói chuyện với nhân viên hơn.
Chút tình thân ít ỏi của ông với Liễu Mộc Mộc, đã mất sạch lúc hai người trở mặt với nhau hôm ở trong bệnh viện rồi.
Liễu Mộc Mộc yên lặng ngồi trên ghế, chớp chớp đôi mắt hạnh nhìn ông Đổng Chính Hào, đợi ông nói tiếp.
“Bố biết trong lòng con nhất định vẫn còn oán hận chúng ta, nhưng bà nội con đã không còn nữa, người chết như đèn đã tắt, con vẫn còn trẻ, không nhất thiết cứ phải bám mãi lấy chuyện này không buông.
”
Liễu Mộc Mộc đáp luôn: “Bố hiểu nhầm rồi, con thật sự tới chỉ để đưa tiễn bà nội đoạn đường cuối cùng mà thôi, nếu con thật sự bám mãi không buông, thì sao giờ mới tới chứ.
”
Nghe thì có vẻ hay đấy, nhưng đáng tiếc là ông Đổng Chính Hào không dám tin.
Đứa con gái này của ông mới nhìn thì thấy ngây thơ vô hại, đến ông còn lừa được, nhưng đến cuối cùng lại xuống tay rất tàn nhẫn, ông sẽ không mắc phải sai lầm tương tự đến hai lần đâu.
Nhìn thái độ nói chuyện ngang ngạnh của con bé, ông biết có nói tiếp cũng vô dụng, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng ông Đổng Chính Hào lôi ra một tập văn kiện và một cái bút đã chuẩn bị từ trước, ông ta đặt tất cả lên bàn, xoay đến trước mặt Liễu Mộc Mộc.
“Đây là một hợp đồng đền bù, trong đó gồm một căn nhà ở trung tâm thành phố, và một cửa hàng, giá thị trường là hơn ba triệu tệ, chỉ cần con ký vào đây thì tất cả đều thuộc về con.
”
Liễu Mộc Mộc cầm bản hợp đồng lên mở ra xem, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tặng không hai căn nhà, còn có chuyện tốt thế này cơ à?”.
Biểu cảm của ông Đổng Chính Hào vẫn không hề thay đổi, đợi cô đọc tiếp.
Liễu Mộc Mộc lật hợp đồng sang trang tiếp theo, cô nghiêng nghiêng đầu, ló ra khỏi bản hợp đồng hỏi: “Không cho phép nói với người khác mối quan hệ bố con của hai chúng ta.
”
“Mối quan hệ giữa chúng ta không thích hợp cho người ngoài biết.
”
“Vì thế, bố không định thừa nhận con à?” Liễu Mộc Mộc nói thẳng vào điểm mấu chốt.
Ông Đổng Chính Hào không quen với kiểu nói chuyện huỵch toẹt không giấu diếm gì thế này, khẽ ho khan một tiếng, uyển chuyển nói: “Chỉ là bình thường không cần thiết phải qua lại gì thôi, nếu sau này con cần gì, có thể tới tìm bố.
”
“À…”
Nhìn dáng vẻ suy tư của cô, biểu cảm trên mặt ông Đổng Chính Hào thả lỏng đôi chút.
Trong lúc ông ta cứ tưởng Liễu Mộc Mộc sẽ ký tên, thì cô lại chép chép miệng: “Có chút hấp dẫn đấy, nhưng con không thể ký được.
”
“Chê ít à? Nếu con có yêu cầu gì khác thì cứ nói ra.
”
Số lượng trong bản hợp đồng chỉ là mức giá thấp nhất ông Đổng Chính Hào nghĩ ra mà thôi, ông vẫn còn chừa chỗ để mặc cả.
Để thoát khỏi đứa con gái này, ông ta không ngại phải trả thêm tiền.
Suy cho cùng cũng là con gái của ông ta, đương nhiên ông ta không thể dùng những thủ đoạn đối phó với kẻ khác để đối phó với con bé, đồ cho đi cũng không lấy về được, nhưng đó là tất cả những gì ông có thể cho.
“Không phải, nếu như ký vào những thứ này, thì con không thể sống cùng với bố được.
”
Ông Đổng Chính Hào cau mày: “Ý con là sao?”.
Liễu Mộc Mộc đặt bản hợp đồng xuống, nở nụ cười tươi tắn với ông: “Con định dọn đến sống chung với bố.
”
Quan sát thấy cô dường như không phải đang đùa, ông Đổng Chính Hào sầm mặt xuống nói: “Cho dù không ký, con cũng không thể ở trong nhà của bố được.
”
Sau khi khiến mẹ ông “tức chết”, thì dù có thế nào đi chăng nữa ông Đổng Chính Hào cũng không thể đón Liễu Mộc Mộc về nhà được.
Liễu Mộc Mộc thở dài, một tay chống cằm, có chút tiếc nuối nói: “Vậy con chỉ đành nói với người khác rằng, bố con không cần con, nên mới dặn dò bà nội bán con đi.
”
Ông Đổng Chính Hào nổi cáu cười gằn: “Cảnh sát sẽ không bao giờ tin những lời này đâu, con cũng không hề có bằng chứng.
”
“Cảnh sát có thể điều tra ra chân tướng hay không, không quan trọng, nhưng sẽ có rất nhiều phương tiện truyền thông trên mạng sẵn sàng đăng những tin tức nóng hổi như vậy – một doanh nhân giàu có họ Đổng ở Khánh Thành trọng nam khinh nữ, thông đồng với mẹ mình bán con gái mới sinh cho bọn buôn người, hai mươi năm sau cô con gái ruột tìm về nhận bố.
” Khóe miệng Liễu Mộc Mộc cong lên, “Có phải rất thú vị không?”.
Nhìn sắc mặt tái mét của ông Đổng Chính Hào, Liễu Mộc Mộc lại tiếp tục: “Bố có thể không nhận con, nhưng các chú cảnh sát sẽ có thể chứng minh chúng ta là bố con ruột, bố đoán xem đến lúc ấy các chú ấy sẽ tin lời con hay tin lời bố.
”
Liễu Mộc Mộc nghe thấy tiếng nghiến răng của ông Đổng Chính Hào.
Cô còn khuyên: “Nghĩ thoáng ra đi bố, không phải chỉ nuôi thêm một đứa con gái thôi sao, con gái là áo bông nhỏ thân thiết bên cạnh mình mà, dù sao cũng tốt hơn là bị người ta chỉ thẳng vào mặt mắng bố không phải là con người.
Bố cứ nghĩ cho kỹ đi, có phải nuôi con gái kinh tế hơn hẳn không?”.
Ông Đổng Chính Hào tức đến nỗi thở phì phò: “… Được, nếu con muốn theo bố về nhà cũng được, nhưng sau này bố sẽ không cho con thứ gì hết.
”
Dứt lời, ông ta với tay ra phía chiếc bàn xoay, định lấy lại tập hợp đồng.
Liễu Mộc Mộc bám lấy cái bàn, tha thiết nhìn ông ta: “Để lại cho con một căn nhà thôi cũng được mà, bố thật sự không cho con một chút nào sao?”.
“Mơ đi!” Hai người giằng co trên mặt bàn hồi lâu, cuối cùng ông Đổng Chính Hào thành công giằng lại được tập hợp đồng, đến đây tự dưng trong lòng ông ta cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
…
Tang lễ của mẹ chồng cuối cùng cũng kết thúc, từ sáng sớm tâm trạng của bà Khương Lệ đã rất tốt rồi, vừa ngâm nga một bài hát vừa đi xuống tầng.
Trong phòng khách ở tầng một, con gái bà, Đổng Duyệt, đang xem phim, con trai nằm nghiêng