Sau khi về nhà, Liễu Mộc Mộc vẫn suy nghĩ mãi về chuyện vừa rồi.
Đúng là cảnh ngộ của Lữ Dao rất đáng thương, nhưng cô không để ý chuyện này, thứ khiến cô để ý là thái độ của bà ta.
Người bình thương dù có rơi vào hoàn cảnh như thế thì cũng sẽ nghĩ tới việc báo cảnh sát trước tiên. Cho dù biết không có bằng chứng, cảnh sát không thể điều tra được thì cũng sẽ vì bảo vệ bản thân mà lựa chọn ly dị.
Vậy mà Lữ Dao lại quyết định đi tìm thầy bói.
Tuy thầy bói cao tay có trình độ thì có thể giải quyết rất nhiều chuyện thật, nhưng trong thường thức của người thường, coi bói là một lựa chọn sau cùng. Trừ phi lúc này không còn cách nào khác, nếu không sẽ không có ai nghĩ tới coi bói để giải quyết vấn đề đầu tiên đâu.
Hơn nữa, vì sao bà ta lại đến tìm cô?
Khương Lệ giới thiệu cô cho Trương Tuyết Kỳ, thế nhưng Trương Tuyết Kỳ không lựa chọn cô. Thứ nhất là vì ngoại hình cô chẳng trông giống thầy bói gì hết, sẽ không lừa được bà lão họ Trương, thứ hai, đương nhiên là vì không tin tưởng vào năng lực của cô.
Chưa từng chứng kiến khả năng coi bói của cô, cô cũng không để lộ lệnh bài gieo quẻ, vậy thì người đó không tin cô mới là bình thường.
Thế nhưng Lữ Dao trông như dồn hết hy vọng vào cô, bà ta lấy lòng tin đâu ra vậy?
Buổi tối trước khi ngủ, Liễu Mộc Mộc đúng hẹn lại lên “làm phiền” Yến Tu.
Liễu Mộc Mộc: Có đó không? Con mèo lấp ló.JPG
Liễu Mộc Mộc: Thò một móng vào.JPG
Liễu Mộc Mộc: Cục cưng bé bỏng của anh tới rồi đây.JPG
Hiện tại yến Tu đang ăn cơm. Sau khi báo cáo tin Từ Vĩnh Song sa lưới lên trụ sở chính, phía họ bàn bạc xong xong thì cho hai cổ sư, Yến Linh vốn nhận vụ án này và một tổng phụ trách tên Cố Lam.
Vị tổng phụ trách có chút quan hệ họ hàng với mẹ của Yến Tu, tạm coi như trưởng bối của anh. Mặc dù không quen biết gì người này nhưng anh cũng không thể giả vờ không quen được, thế nên đã mời mọi người cùng ăn cơm, còn giới thiệu qua cho Phương Xuyên để tránh sau này khi điều tra lại có xích mích với nhau.
Trên bàn cơm, khi không nhắc tới vụ án thì còn đỡ, mới nhắc tới thôi là chẳng ai nhường ai.
Yến Tu và Yến Linh phải đứng giữa hòa giải, thế nên bữa cơm hôm đó tạm coi như ăn khá ngon.
Trưởng bối ăn cơm với hậu bối, không nhắc tới chuyện công việc thì chỉ có thể nhắc tới chuyện riêng tư. Quan hệ của Cố Lam và mẹ Yến Tu khá tốt, khó tránh khỏi việc hỏi vài câu như có bạn gái chưa.
“Vẫn chưa ạ.” Yến Tu trả lời.
“Cô có quen biết một cô bé cũng được lắm, nếu không thì giới thiệu cho cháu nhé? Là cháu gái cô, năm nay hai mươi sáu tuổi, con bé…” Trước khi Cố Lam tới thì có nói chuyện với mẹ Yến Tu. Bà ta nói như vậy hiển nhiên là ý của mẹ Yến Tu.
Thậm chí còn muốn giới thiệu bạn gái cho Yến Tu, chắc chắn là người mẹ Yến Tu đã duyệt rồi.
Yến Linh ngồi bên cạnh lắc đầu, ngay cả mặt hàng cao cấp như anh họ cô nàng mà còn bị cô hai tìm bạn gái bằng mọi giá cho, đúng là thói đời, mấy chú chó độc thân không có nhân quyền nữa rồi.
Cố Lam còn chưa nói xong thì điện thoại Yến Tu đã vang lên liên tiếp mấy tiếng thông báo tin nhắn tới.
Bà ta đang định nói tiếp thì Yến Tu cầm điện thoại lên, xin lỗi bà ta: “Thật sự xin lỗi, cháu có điện toại.”
“Đi đi.” Cố Lam bất đắc dĩ lắc đầu, biết Yến Tu đang dùng cách này để từ chối mình.
Tiếc thật, bà ta nhìn theo người trẻ tuổi xuất chúng rời khỏi phòng bao, thầm thở dài, nếu có thể để nhà mình thành công kết hôn với con trai trưởng nhà họ Trương, vậy thì gia tộc bà ta sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Vốn cứ nghĩ đêm nay cùng lắm là nhận được lời chúc ngủ ngon thôi, ai ngờ Yến Tu lại gọi video qua.
Niềm vui gõ cửa bất ngờ, khiến Liễu Mộc Mộc ngẩn ra.
Tay cô lại nhanh hơn não, ấn vào nút nối máy luôn, sau đó màn hình điện thoại xuất hiện hình ảnh cô nằm trên giường, mặc bộ đồ ngủ áo liền quần hình khủng long nhỏ và Yến Tu mặc âu phục chỉn chu, trông như đang ở một hành lang khách sạn nào đó.
Thư ngăn cách hai người không phải thời gian hay không gian, mà chỉ có một màn hình.
Yến Tu thưởng thức bộ đồ ngủ hình khủng long nhỏ của cô, khóe môi hơi nhếch lên: “Đồ ngủ đẹp lắm.”
Liễu Mộc Mộc vùi mặt trong chăn, đột nhiên thấy hơi xấu hổ. Rõ ràng là lúc trước anh chẳng chịu gọi video với cô, vậy mà sao hôm nay nhân lúc cô chưa chuẩn bị gì lại gọi qua chứ? Đúng là gian xảo mà!
Sau ba giây đầy lúng túng, khuôn mặt Liễu Mộc Mộc lại xuất hiện trong màn hình. Cô nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Anh không ở nhà hả? Đang ở đâu thế?”
“Khách sạn, tiếp khách.”
Ăng ten của Liễu Mộc Mộc dựng thẳng đứng: “Có chị gái giàu có xinh đẹp nào không?”
“Có một cô xinh đẹp.”
“Ồ… Vậy anh không cần tiếp chuyện với cô xinh đẹp đó hả?” Cô hỏi giả.
Yến Tu nhíu mày: “Vậy bây giờ tôi quay lại?”
“Đừng, đừng. Em cảm thấy có lẽ cô cũng không muốn anh về lắm đâu.” Liễu Mộc Mộc nhanh chóng cản anh lại, đề tài này cũng không an toàn lắm, đổi tiếp vậy.
Chợt nhớ tới chuyện hai ngày trước, Liễu Mộc Mộc khí thế hừng hực bật dậy khỏi giường, hung hăng nói: “Lần sau không được dán bùa lên mặt em nữa. Còn có anh Tiểu Ngô đã đưa em về nhà kia nữa, anh ấy lái xe cảnh sát tới tận cửa nhà em, có phải là ý của anh không? Người khác còn nghĩ em phạm tội đó.”
“Bọn họ có nghĩ sai à?”
“Đương nhiên. Em chỉ là một người qua đường nhiệt tình giúp dân mà thôi. Mặc dù em hơi nhiệt tình hơn người khác xíu, nhưng anh có dám khẳng định là em không giúp gì được bọn anh không? Không phát cờ luân lưu khen thưởng cho em thì thôi đi, lại còn dán bùa em, xấu xa!”
Yến Tu suy nghĩ rồi nói: “Được, lát nữa tôi sẽ bảo Phương Xuyên phát cho em mười lá cờ luân lưu khen thưởng.”
Liễu Mộc Mộc bạnh quai hàm, trọng tâm là cờ luân lưu khen thưởng chắc? Rõ ràng cô đang muốn nói tới lá bùa kia mà! Nhìn thế nào cũng giống anh cố ý.
Thấy cô tức tới xù lông, Yến Tu mới hỏi: “Dạo này có ai cạnh em rất kỳ lạ không?”
“Kỳ lạ hả? Lại có chuyện gì xảy ra sao?”
“Chi tiết vụ án tạm thời không thể nói em biết.”
Thật ra là vì sau khi Phương Xuyên bắt được Từ Vĩnh Song về thì phát hiện trong điện thoại gã ta có một tin nhắn chưa kịp xóa.
Chênh lệch chỉ khoảng vài phút thôi, nếu người đó nhắc sớm hơn một chút thì có khi có thể giúp Từ Vĩnh Song chạy trốn được thật.
Bọn họ đưa tin nhắn đó cho Từ Vĩnh Lâm xem,