“Tên hay lắm, ở nhà cậu rất được người lớn yêu thích phải không?” Ngoài Liễu Mộc Mộc, không ai phát hiện chút bất thường thoáng qua của ông Lưu mù.
Lưu Trung Hằng thoáng ngạc nhiên, ban đầu chỉ nghe người ta nói vợ chồng Tống Nghị đã tâng bốc vị thầy bói này cao tay cỡ nào trong buổi gặp gỡ cá nhân. Có người tò mò, cũng có người đến vì nể mặt bọn họ.
Lưu Trung Hằng đến đây góp chút công là vì muốn giúp đỡ nhà họ Tổng, nhân đó lôi kéo quan hệ với nhà họ Tống. Anh ta còn đang định xem ông ấy có bản lĩnh thật hay không, nhưng câu đầu tiên của ông ấy cũng đã khiến anh ta kinh ngạc.
“Thầy nói đúng rồi ạ. Không biết thầy còn có thể nhìn ra điều gì không?”
Ông Lưu mù ngẩng đầu nhìn mặt anh ta: “Cậu muốn hỏi về đường sự nghiệp, theo như gia cảnh của cậu thì đường sự nghiệp và đường gia đình gắn liền với nhau. Vị kia nhà cậu rất trọng dụng bố cậu, nhưng tình hình dạo này lại không tốt lắm.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi đã nói rõ chuyện nhà anh ta.
Nếu như ban đầu là ngạc nhiên thì bây giờ Lưu Trung Hằng lại kinh sợ.
Người ngoài không biết cụ thể chuyện ông cụ nhà anh ta hiện giờ, trừ phi là người trong nhà biết nhất định anh ta sẽ tới cho nên bày trận thế chờ anh ta lọt bẫy. Nếu không phải vậy, thế thì có nghĩa là vị thầy bói này có bản lĩnh thật sự.
Lưu Trung Hằng là người thức thời, khi biết vị thầy bói trước mặt có bản lĩnh thật thì thái độ anh ta đổi sang cầu khẩn, không còn bình thản như lúc đầu.
Anh ta hít vào một hơi, gật đầu: “Lời thầy nói đều đúng hết. Thật ra tôi muốn mời thầy xem tình hình người lớn trong nhà giúp.”
Khi hai người nói chuyện, người phụ nữ trẻ tuổi đứng cạnh anh ta đã bước lên phía trước. Sau khi nghe thấy lời Lưu Trung Hằng nói, cô ta do dự liếc nhìn ông Lưu mù, có lẽ hơi lo lắng khi chồng mình dễ dàng nói ra mục đích như vậy.
Ông Lưu mù không trả lời mà nhìn người phụ nữ đứng sau anh ta.
“Hẳn đây là vợ của cậu Lưu, hai người vừa kết hôn không lâu.”
“Vâng, chúng tôi vừa kết hôn chưa tới nửa tháng.”
“Người lớn nhà cậu đã bệnh được một thời gian rồi. Lựa chọn kết hôn lúc này có lẽ vì xung hỉ, tiếc là kết quả không như mong muốn, phải không?”
Liễu Mộc Mộc đứng cạnh hơi nhíu mày, từ xung hỉ này thật sự không hay lắm, nếu là ngày thường thì ông Lưu mù giỏi đối nhân xử thế sẽ không nói vậy với khách hàng.
“Phải.” Lưu Trung Hằng ngồi thẳng người, “Bệnh tình của người lớn nhà tôi rất kỳ lạ, thật sự đã hết cách.”
Ông Lưu mù thoáng im lặng rồi nói: “Muốn lão phu coi bói cho người lớn nhà cậu thì không khó, nhưng cần phải gặp mặt trực tiếp.”
Nói rồi ông ấy nhìn Lưu Trung Hằng: “Hẳn là cậu chưa nói với người nhà mình chuyện tới đây, vậy thì lão phu cũng không đường đột ghé thăm. Khi nào cậu hỏi ý người lớn trong nhà rồi thì lại tới tìm lão phu sau.”
“Thầy nói đúng ạ, tôi sẽ về bàn bạc với người nhà.” Khi đến, Lưu Trung Hằng còn đầy hoài nghi, nhưng lúc rời đi lại ngập tràn sự tin phục.
Chỉ vài câu ngắn ngủi, thậm chí không hề có ích với anh ta nhưng anh ta vẫn để lại tiền coi bói, đúng là hào phóng.
Sau khi gặp Lưu Trung Hằng, ông Lưu mù không còn tâm trạng bày quầy hàng nữa. Hai người cùng thu dọn quầy hàng rồi đi về nhà ông ấy.
Ông Lưu mù mua một ngôi nhà nhỏ hai lầu gần phố đồ cổ, phía trước còn có một cái sân nhỏ.
Tuy ngôi nhà đã xây dựng được nhiều năm nhưng chủ cũ gìn giữ rất tốt, trong sân còn trồng rất nhiều cây cối, tuy nhiên mùa này không nở hoa.
Nội thất nhà ông ấy bày trí không khác nhà cũ ở dưới quê cho lắm. Khi trước Liễu Mộc Mộc thường xuyên chạy qua nhà ông ấy chơi, cho nên bây giờ cũng rất tự nhiên.
Sau khi về nhà, ông Lưu mù thay bộ đồ đạo sĩ tiền khí dập dềnh của mình ra, rửa tay sạch sẽ rồi vào bếp nấu cơm cho Liễu Mộc Mộc ăn.
Liễu Mộc Mộc ngồi trên ghế sa lông vừa xem ti vi vừa chờ cơm. Cô nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy một túi tài liệu đặt trên bàn trà, trên đó còn có chứng minh thư của ông Lưu mù.
Cô cầm chứng minh thư lên xem thử, ảnh thẻ trên đó được chụp từ mấy năm trước lúc còn dưới quê, ông Lưu mù cạo râu sạch sẽ, đúng là một ông già đẹp trai.
Cột họ tên đề ba chữ Lưu Tây Kinh, tên rất hay.
Đây là lần đầu Liễu Mộc Mộc biết tên ông Lưu mù. Từ nhỏ cô đã gọi ông ấy là ông Lưu mù, không phải là vô lễ, mà là ông ấy tự xưng như vậy.
Còn không cho cô gọi ông nội, bảo phải gọi ông mù.
Thật ra ông ấy không mù, chỉ là ăn mặc như kẻ mù mà thôi. Ví dụ như khi nãy, ông ấy quấn một miếng vải lên mắt để làm màu. Tấm vải kia đặc biệt làm rất mỏng, vốn chẳng có tác dụng che chắn, nhưng rất nhiều người dính chưởng chiêu này.
Còn về phần lỡ khách hàng mới gặp tưởng ông ấy mù, sau đó phát hiện ông ấy không bị mù thì sao? Đương nhiên là tha thứ rồi. Ai bảo ông ấy bói chuẩn, ngoại hình lại còn anh tuấn chứ.
Sau khi đặt chứng minh thư về, cô lại xem ti vi tiếp, thấy chán thì chạy vào bếp.
Cô đứng ngoài cửa phòng bếp nhìn ông Lưu mù một lúc lâu. Cuối cùng ông ấy không chịu được, lên tiếng: “Muốn hỏi gì?”
“Người kia là họ hàng của ông ạ?” Liễu Mộc Mộc cực kỳ tò mò.
Cô biết cả ông nội và ông Lưu mù đều không phải người địa phương miền Bắc, nhưng bọn họ đã ở nơi đó gần ba mươi năm, chưa từng có người thân tới thăm, dần dần trở thành người miền Bắc. Còn về quê quán thật sự của hai người, cô cũng không biết.
“Vì sao con biết?”
“Đoán.”
Ông Lưu mù bất đắc dĩ quay đầu liếc cô: “Chuyện này mà cũng phải đoán, bản lĩnh xem tướng của con trả về ai rồi?”
“Dù gì con cũng chẳng nhìn ra tướng mạo của ông, thế thì xem tướng người đó có ích gì?” Mặc dù ông nội luôn bảo ông Lưu mù gà mờ, coi bói tệ cực kỳ, nhưng Liễu Mộc Mộc lại không bói được số mệnh ông ấy.
Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, cô còn sử dụng năng lực sứ giả của thần, chẳng những không xem được gì còn suýt phá nhà ông ấy. Cuối cùng cô gào khóc làm ông nội chạy qua, hai người cùng ăn chực một bữa của ông ấy rồi dắt tay nhau về.
Ông Lưu mù hừ một tiếng: “Nếu con bằng một nửa ông nội con thì vẫn có thể nhìn ra được một hai thứ từ tướng mạo ông.”
Khựng lại một chút, ông ấy lại nói: “Đúng thật là cậu ta có quan hệ máu mủ với ông.”
“À, vậy chắc chắn là quan hệ không tốt đẹp gì.” Liễu Mộc Mộc nói chắc như đinh đóng cột.
“Con lại đoán?”
“Cái này là phân tích logic. Nếu quan hệ tốt thì nhiều năm vậy rồi sao ông không về đó, rõ ràng là anh ta không nhận ra ông.”
Ông Lưu mù cười cười không đáp.
“Nếu anh ta lại tới nữa thì ông có muốn coi bói cho người lớn trong nhà anh ta không?” Lưu Trung Hằng chỉ là một hậu bối nhỏ, chắc chắn không thể có quen biết ông Lưu mù. Nếu như có ân oán thì chắc chắn là dính tới người lớn trong nhà theo lời anh ta, đó mới là người có địa vị.
“Chỉ cần thanh toán tiền bói