Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua kẽ lá xanh biếc, chiếu lên mặt đất thành những chấm sáng nhỏ.
Nhìn từ cửa sổ tầng mười bảy xuống có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi mà mê hoặc, ngay cả ánh nắng nóng rực cũng không thể xua đi cơn sợ hãi đó.
Đỗ Dao vịn vào bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới, nhịp tim bất chợt tăng nhanh. Cô nàng đặt tay trước ngực, khoảnh khắc đó hình như trái tim cô nàng đã tăng nhanh hai nhịp thì phải? Nhưng không sao cả, cô nàng không quan tâm nhiều, chỉ nghĩ đó là vì mình sợ độ cao.
Đối với cô nàng, sợ hãi không chỉ bao gồm độ cao này, mà còn có phòng bệnh này, bệnh viện này, và cả chính bản thân cô nàng.
Cho tới tận bây giờ, cô nàng vẫn không rõ rốt cuộc bản thân đã bị làm sao.
Cơn ác mộng này bắt đầu từ lúc nào vậy? Có lẽ là từ cái ngày có kết quả kiểm tra sức khỏe trước kỳ thi đại học. Nhưng thật ra với cô nàng, thật ra ác mộng đã bắt đầu từ lâu rồi.
Từ ngày cô nàng lên cấp ba, bố ly dị với mẹ, sau đó tái hôn khi mới ly hôn hai tháng. Từ khi cô nàng biết con gái kế của bố mình học chung trường với mình. Từ lúc cô nàng phát hiện dù đã ly hôn nhưng chuyện gì mẹ cũng nghe lời bố.
Từng sự việc xảy ra khiến cô nàng chán ghét. Cô nàng bắt đầu làm trái mọi lời mẹ bảo, nếu mẹ muốn điểm số của cô nàng cao thì nhất định cô nàng sẽ thi thật kém.
Trong mắt bố mẹ, cô nàng vốn không phải đứa bé ngoan.
Cho nên sau khi chuyện này xảy ra, ngay cả mẹ cũng không chịu tin Đỗ Dao. Bố cô nàng thì đương nhiên sẽ chỉ vào mặt cô nàng, mắng cô nàng vô liêm sỉ, lẳng lơ, không đáng làm con gái của ông ta.
Chỉ cần nhớ lại gương mặt của người đàn ông đó thôi, cô nàng cũng cảm thấy buồn nôn. Ông ta tưởng cô nàng muốn làm con gái ông ta lắm chắc?
Sau khi mắng chửi cô nàng xong, người đàn ông đó bắt ép mẹ đưa cô nàng vào bệnh viện. Hôm nay là ngày thứ hai cô nàng nhập viện, có rất nhiều buổi khám sức khỏe đã diễn ra, thậm chí còn có cả chụp CT não.
Có lẽ bố mẹ nghĩ đầu óc cô nàng hỏng rồi cho nên muốn chứng minh.
Nhưng Đỗ Dao cảm thấy đầu óc bọn họ mới hỏng.
Cô nàng chưa từng làm gì, ngay cả nắm tay con trai còn chưa nắm bao giờ, vậy mà kết quả kiểm tra sức khỏe lại bảo rằng cô nàng mang thai, nghe coi có buồn cười không cơ chứ?
Nhưng chẳng một ai nghe lời cô nàng nói cả, bọn họ còn tự viện cớ cô nàng bị người ta bỏ rơi.
Đỗ Dao cảm thấy nếu cô nàng còn không chịu nghe theo bọn họ thì có khi vài ngày nữa mình sẽ được nâng cấp lên thành bệnh nhân tâm thần, bị đuổi vào bệnh viện tâm thần luôn.
Cô nàng chậm rãi lùi ra xa cửa sổ, nhảy lầu không phải một lựa chọn trong cuộc sống của cô.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Đỗ Dao ngồi trên giường bệnh không hề quay đầu lại. Một lát sau, cô nàng nghe thấy giọng mẹ mình: “Dao Dao, lát nữa phải kiểm tra nên không được ăn gì hết, con có đói thì cố nhịn một chút nhé.”
Đỗ Dao nhắm mắt lại, sự kiên nhẫn hóa thành cơn tức giận: “Còn kiểm tra cái gì chứ? Không phải hôm qua đã xong rồi à?”
Có vẻ mẹ Đỗ Dao không biết con gái mình phải trải qua những gì nên chỉ biết ngập ngừng: “Con còn nhỏ nên bố con sợ giải phẫu sẽ ảnh hưởng tới cơ thể con, bảo phải kiểm tra thêm lần nữa thì ông ấy mới yên tâm được.”
“Từ khi nào mà Đỗ Kiến An tốt bụng vậy, còn biết lo lắng cho con à? Hôm qua ông ta mới mắng con vô liêm sỉ, ước gì được cắt đứt quan hệ với con cho rồi.” Đỗ Dao chế giễu.
Mẹ Đỗ Dao nhíu mày lại, có vẻ không hài lòng với lời cô nàng nói cho lắm: “Là do bố con tức giận quá thôi. Lúc nào con cũng khiến người khác phải lo lắng, con học theo Trương Hân kìa…”
“Trương Hân thì sao?” Đỗ Dao đột nhiên quay đầu, đôi mắt tràn ngập tơ máu, “Cô ta và người mẹ tình nhân của mình đều là loại mặt dày, đê tiện! Vậy mà mẹ còn so sánh con với cô ta à? Mẹ có thể nhường nhịn cái loại bồ nhí đó, nhưng mắc gì con phải nhường nhịn theo mẹ?”
Hốc mắt mẹ Đỗ Dao đỏ lên: “Nếu không phải là do con làm mẹ quá thật vọng thì mẹ đâu cần nhờ vả bố con! Bác sĩ tâm lý khám cho con lần trước cũng là do mẹ Trương Hân giới thiệu. Bây giờ cũng thế, kiểm tra nhiều lần như vậy nhưng bà ấy có lấy một đồng nào của mẹ con mình đâu!”
Đỗ Dao nghe tai này lọt tai khác, thứ duy nhất đọng lại đó là cảm giác ong ong trong đầu. Cô nàng cảm thấy mẹ mình đúng là vô lý. Bỗng nhiên bụng cô nàng nhói lên từng đợt, cô nàng ôm bụng chậm rãi ngồi xuống, sau đó trước mắt tối sầm, trước lúc ngất xỉu còn nghe thấy tiếng la hét của mẹ.
Không lâu sau, bác sĩ và y tá được gọi đến. Bọn họ nhanh chóng đẩy Đỗ Dao đi, mẹ cô nàng muốn đi theo nhưng bị một y tá cản lại.
Nữ y tá đó cất giọng ấm áp, thì thầm nói với mẹ Đỗ Dao: “Cô đừng lo ạ, chỉ là cô bé xúc động quá thôi. Bác sĩ sẽ đưa cô bé đi kiểm tra, cả quá trình đều có người đi cùng, không sao đâu ạ.”
Mẹ Đỗ Dao bất lực dựa vào tường, lẩm bẩm: “Lúc trước Dao Dao rất nghe lời, vì sao con bé lại thành ra vậy chứ?”
Nữ y tá kia không nói chuyện, chỉ mỉm cười đứng bên cạnh bà ta.
Trong phòng siêu âm Doppler màu*, Đỗ Dao không hề hay biết mình đang bị kiểm tra. Khoảng mười phút sau, một bác sĩ mặc áo khoác trắng cầm một bản kết quả kiểm tra bước ra.
*Siêu âm Doppler là loại siêu âm có độ chính xác cao nhất và hình ảnh siêu âm có màu nên dễ quan sát.
Phòng siêu âm Doppler màu không mở cho người ngoài nên không có bệnh nhân khác ở bên ngoài, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đó. Nếu Phương Xuyên ở đây thì anh ấy sẽ nhận ra người đàn ông trẻ tuổi nọ là ai.
Đó là Lâm Cách tới từ thủ đô, trợ lý của Tề Minh Hiên.
Bác sĩ đưa kết quả kiểm tra cho Lâm Cách, sắc mặt hơi lo lắng: “Trợ lý Lâm, đây là kết quả sau khi kiểm tra. Đúng là thai nhi đang trong cơ thể cô ta, hiện tại cô ta đang ở trong trạng thái mang thai giả.”
Lâm Cách nâng mắt nhìn bác