Liễu Mộc Mộc xoay một vòng tại chỗ, sau đó quyết định cứ về trước rồi tính kỹ càng hơn.
Đương nhiên Đỗ Dao không phải lừa đảo, nhưng mà nhất định phải lấy tiền lì xì Yến Tu cho cô về. Còn trường hợp của Đỗ Dao, nếu lời cô nàng nói là thật thì có lẽ trong lúc bất cẩn, cô nàng đã gặp phải vài thứ không nên gặp rồi.
Liễu Mộc Mộc vừa về tới nhà đã chạy lên lầu lật cuốn sổ ghi chép ra. Cô nhớ trong này có một ghi chép tương tự, quả nhiên mới lật hai cái đã tìm thấy.
Chỉ là không phải một ghi chép mà có tới hai bản ghi chép.
Trong đó có một cái viết: Hơn một trăm năm trước, trong thôn có một người phụ nữ giữ gìn trinh tiết hơn mười đột nhiên có thai. Chỉ mới mang thai ba tháng nhưng bụng dưới phình to cứ như đã mang thai mười tháng. Một thầy lang đi ngang nọ đánh vang trống da sói bên tai người phụ nữ đó không ngừng, khí ác bay ra, bụng dưới bằng phẳng lại.
Bên dưới có một dòng chữ nhỏ do ông nội Liễu Mộc Mộc viết: Ăn nhầm cỏ nước bọt sói, mang thai giả.
Phía sau ông còn vẽ một loại cỏ ba lá, và đương nhiên Liễu Mộc Mộc có gặp cũng chẳng nhận ra đâu.
Một bản ghi chép tương tự khác không có vụ án cụ thể, chỉ có mấy dòng: Phía Nam Tương Tây, bên trong một hang động nọ có hai mẹ con cương thi. Sau khi tách rời khỏi mẹ, cương thi con thường tìm thân thể mẹ để ký sinh gần đó. Bình thường người bị ký sinh sẽ trông y hệt phụ nữ có thai. Sau khi tìm được cương thi mẹ, cương thi con sẽ thoát xác chạy ra.
Ngón tay Liễu Mộc Mộc miết lên hàng chữ, câu này nghe hơi máu tanh. Không biết rốt cuộc thì Đỗ Dao rơi vào trường hợp nào, nhưng mong là không phải trường hợp thứ hai.
Hơn một giờ chiều, Liễu Mộc Mộc mở bản đồ thành phố trên điện thoại, tìm được hơn mười bệnh viện cả to cả nhỏ. Sau khi gieo ba quẻ, cô loại trừ được còn lại duy nhất một bệnh viện, chính là bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên ở phía Đông Nam.
Liễu Mộc Mộc cất mấy đồng xu vào, sau đó ra ngoài rẽ trái, gõ cửa phòng Đổng Duyệt.
Đổng Duyệt đang ngủ trưa, nhưng giữa chừng thì bị cô đánh thức. Cô ấy xoa xoa đôi mắt mơ màng, hỏi: "Chị, chị cần gì ạ?"
"Cho chị mượn một bộ đồng phục, thuận tiện hóa trang cho chị trông giống học sinh cấp ba với, đừng để người quen nhận ra chị ấy."
Cô phải tự tới tìm Đỗ Dao, nhưng rất có thể sẽ gặp mẹ cô nàng. Mặc dù với trí nhớ của người bình thường thì có lẽ bà ta chẳng nhớ cô đâu, nhưng để cho chắc thì vẫn nên thay đổi hình tượng một chút.
Sau khi nghe thấy yêu cầu của cô, Đổng Duyệt lập tức kéo cô vào phòng, lấy một bộ đồng phục mới ra rồi bắt đầu hào hứng lục tung đồ đạc. Liễu Mộc Mộc nhìn cô ấy ôm ra một đống đồ trang điểm và vài bộ tóc giả, tự dưng cảm thấy chùn bước.
"Sao phòng em có nhiều tóc giả vậy?" Liễu Mộc Mộc cầm một cái lên, khá là mềm mượt.
"Cuối năm lớp mười phải biểu diễn nên em mua." Đổng Duyệt lấy một bộ tóc giả lọn uốn xoăn màu nâu ra, "Cái này đẹp nè, chị đội cái này đi."
"Ừm... Được." Có lẽ đổi kiểu tóc là một lựa chọn tốt, Liễu Mộc Mộc nhanh chóng bị thuyết phục.
Đúng như Đổng Duyệt nói, tóc uốn xoăn rất hợp với Liễu Mộc Mộc. Gương mặt của cô vốn rất nhỏ, sau khi đổi kiểu tóc thì khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, càng khiến độ tuổi nhỏ đi.
Sau đó là trang điểm. Liễu Mộc Mộc muốn trang điểm cho khác dáng vẻ ban đầu, nhưng trình độ trang điểm của Đổng Duyệt cũng ngang ngang cô, sau một hồi nghiên cứu chỉ đành bỏ cuộc.
Nhưng cô ấy vẫn lục được một gọng kính không tròng cho Liễu Mộc Mộc. Gọng kính kim loại màu bạc, tròng kính hình tròn, bên trên có khảm vài viên kim cương giả.
Sau đó lại mặc bộ đồng phục mới của Đổng Duyệt vào, cô hóa thành cô học sinh lớp mười phấn đấu học tập.
"Được rồi, chắc chắn là bố có nhìn thấy cũng chẳng nhận ra đâu." Đổng Duyệt thỏa mãn nhìn thành quả của mình, cảm thấy cuối tuần có thể dỗ dành chị mình một chút để chị thử một kiểu tóc khác.
Liễu Mộc Mộc chỉnh cặp kính, cũng thấy hài lòng.
Trong phòng bệnh số 1715, Đỗ Dao ngồi trên giường bệnh. Mẹ cô nàng đang lạnh mặt ngồi cạnh cửa, có lẽ định canh ở đây luôn.
Hai người không ai nói gì. Đỗ Dao cúi đầu nghịch năm đồng xu cổ trong tay.
Đây là thứ lúc trước Liễu Mộc Mộc đưa cô nàng để gieo quẻ, nhưng khi bị bắt về bệnh viện, cô nàng lại quên trả cô mất, không biết sau này có còn gặp lại không.
Ánh nắng bên ngoài choi cháng, xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên giường bệnh. Đỗ Dao đặt mấy đồng xu cổ bên cạnh gối, nghiêng người nằm xuống giường.
Ánh mặt trời chiếu lên người nhưng chẳng khiến cô nàng thấy ấm áp hơn bao nhiêu, tuy nhiên vẫn đỡ hơn cái rét lạnh thấu xương khi nãy rồi.
Cái nắng buổi trưa khiến cho cô nàng buồn ngủ, nhưng đột nhiên cô nàng nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng kéo ghế.
Cô nàng nghĩ có lẽ là bác sĩ hoặc Đỗ Kiến An tới cho nên lười biếng xoay người lại, nhưng chợt nghe thấy một giọng nữ quen thuộc vang lên: "Cháu chào cô ạ. Cháu tên Đổng Duyệt, nghe nói đàn chị Đỗ Dao bị bệnh nên đến thăm."
Đỗ Dao bất ngờ xoay người lại, nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn đeo kính mà mình chưa từng gặp xách theo một cái túi đang nói chuyện với mẹ mình ngoài cửa.
Khi thấy cô nàng nhìn qua thì cô còn vẫy tay.
Đỗ Dao nhìn chằm chằm gương mặt đó một lúc lâu, mãi mới nhận ra hình bóng quen thuộc.
Trong khi Đỗ Dao còn đang im lặng nhìn chăm chú, mẹ cô nàng đã nhiệt tình nhận lấy túi, mời cô vào trong: "Chào cháu, chào cháu, cháu mau vào trong ngồi đi."
Hoàn toàn không nhận ra Liễu Mộc Mộc.
Liễu Mộc Mộc đi đến bên cạnh giường Đỗ Dao, cười nói: "Em chào đàn chị."
Đỗ Dao miễn cưỡng nở nụ cười: "Sao em lại tới đây?"
Cô nàng thật sự không ngờ cô có thể tìm thấy phòng bệnh của mình. Bây giờ cô nàng bắt đầu tin rằng người trước mặt mình có tài năng thần kỳ thật rồi.
"Em nghe các bạn bảo chị bị bệnh cho nên thấy lo, vội tới thăm chị." Liễu Mộc Mộc khẽ nói.
Mẹ Đỗ Dao đứng cách đó không xa, có lẽ muốn nghe bọn họ nói gì với nhau. Đỗ Dao đột nhiên cất cao giọng: "Mẹ."
"Sao thế?"
"Mẹ xuống lầu mua một ly em đi, đàn em của con thích ăn vị sô cô la."
"À... Được." Mẹ Đỗ Dao hơi do dự rồi gật đầu.
Bà ta rời khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy một y tá đứng ngoài