Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 68


trước sau


Liễu Mộc Mộc xoay một vòng tại chỗ, sau đó quyết định cứ về trước rồi tính kỹ càng hơn.
 
Đương nhiên Đỗ Dao không phải lừa đảo, nhưng mà nhất định phải lấy tiền lì xì Yến Tu cho cô về. Còn trường hợp của Đỗ Dao, nếu lời cô nàng nói là thật thì có lẽ trong lúc bất cẩn, cô nàng đã gặp phải vài thứ không nên gặp rồi.
 
Liễu Mộc Mộc vừa về tới nhà đã chạy lên lầu lật cuốn sổ ghi chép ra. Cô nhớ trong này có một ghi chép tương tự, quả nhiên mới lật hai cái đã tìm thấy.
 
Chỉ là không phải một ghi chép mà có tới hai bản ghi chép.
 
Trong đó có một cái viết: Hơn một trăm năm trước, trong thôn có một người phụ nữ giữ gìn trinh tiết hơn mười đột nhiên có thai. Chỉ mới mang thai ba tháng nhưng bụng dưới phình to cứ như đã mang thai mười tháng. Một thầy lang đi ngang nọ đánh vang trống da sói bên tai người phụ nữ đó không ngừng, khí ác bay ra, bụng dưới bằng phẳng lại.
 
Bên dưới có một dòng chữ nhỏ do ông nội Liễu Mộc Mộc viết: Ăn nhầm cỏ nước bọt sói, mang thai giả.
 
Phía sau ông còn vẽ một loại cỏ ba lá, và đương nhiên Liễu Mộc Mộc có gặp cũng chẳng nhận ra đâu.
 
Một bản ghi chép tương tự khác không có vụ án cụ thể, chỉ có mấy dòng: Phía Nam Tương Tây, bên trong một hang động nọ có hai mẹ con cương thi. Sau khi tách rời khỏi mẹ, cương thi con thường tìm thân thể mẹ để ký sinh gần đó. Bình thường người bị ký sinh sẽ trông y hệt phụ nữ có thai. Sau khi tìm được cương thi mẹ, cương thi con sẽ thoát xác chạy ra.
 
Ngón tay Liễu Mộc Mộc miết lên hàng chữ, câu này nghe hơi máu tanh. Không biết rốt cuộc thì Đỗ Dao rơi vào trường hợp nào, nhưng mong là không phải trường hợp thứ hai.
 
Hơn một giờ chiều, Liễu Mộc Mộc mở bản đồ thành phố trên điện thoại, tìm được hơn mười bệnh viện cả to cả nhỏ. Sau khi gieo ba quẻ, cô loại trừ được còn lại duy nhất một bệnh viện, chính là bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên ở phía Đông Nam.
 
Liễu Mộc Mộc cất mấy đồng xu vào, sau đó ra ngoài rẽ trái, gõ cửa phòng Đổng Duyệt.
 
Đổng Duyệt đang ngủ trưa, nhưng giữa chừng thì bị cô đánh thức. Cô ấy xoa xoa đôi mắt mơ màng, hỏi: "Chị, chị cần gì ạ?"
 
"Cho chị mượn một bộ đồng phục, thuận tiện hóa trang cho chị trông giống học sinh cấp ba với, đừng để người quen nhận ra chị ấy."
 
Cô phải tự tới tìm Đỗ Dao, nhưng rất có thể sẽ gặp mẹ cô nàng. Mặc dù với trí nhớ của người bình thường thì có lẽ bà ta chẳng nhớ cô đâu, nhưng để cho chắc thì vẫn nên thay đổi hình tượng một chút.

 
Sau khi nghe thấy yêu cầu của cô, Đổng Duyệt lập tức kéo cô vào phòng, lấy một bộ đồng phục mới ra rồi bắt đầu hào hứng lục tung đồ đạc. Liễu Mộc Mộc nhìn cô ấy ôm ra một đống đồ trang điểm và vài bộ tóc giả, tự dưng cảm thấy chùn bước.
 
"Sao phòng em có nhiều tóc giả vậy?" Liễu Mộc Mộc cầm một cái lên, khá là mềm mượt.
 
"Cuối năm lớp mười phải biểu diễn nên em mua." Đổng Duyệt lấy một bộ tóc giả lọn uốn xoăn màu nâu ra, "Cái này đẹp nè, chị đội cái này đi."
 
"Ừm... Được." Có lẽ đổi kiểu tóc là một lựa chọn tốt, Liễu Mộc Mộc nhanh chóng bị thuyết phục.
 
Đúng như Đổng Duyệt nói, tóc uốn xoăn rất hợp với Liễu Mộc Mộc. Gương mặt của cô vốn rất nhỏ, sau khi đổi kiểu tóc thì khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, càng khiến độ tuổi nhỏ đi.
 
Sau đó là trang điểm. Liễu Mộc Mộc muốn trang điểm cho khác dáng vẻ ban đầu, nhưng trình độ trang điểm của Đổng Duyệt cũng ngang ngang cô, sau một hồi nghiên cứu chỉ đành bỏ cuộc.
 
Nhưng cô ấy vẫn lục được một gọng kính không tròng cho Liễu Mộc Mộc. Gọng kính kim loại màu bạc, tròng kính hình tròn, bên trên có khảm vài viên kim cương giả.
 
Sau đó lại mặc bộ đồng phục mới của Đổng Duyệt vào, cô hóa thành cô học sinh lớp mười phấn đấu học tập.
 
"Được rồi, chắc chắn là bố có nhìn thấy cũng chẳng nhận ra đâu." Đổng Duyệt thỏa mãn nhìn thành quả của mình, cảm thấy cuối tuần có thể dỗ dành chị mình một chút để chị thử một kiểu tóc khác.
 
Liễu Mộc Mộc chỉnh cặp kính, cũng thấy hài lòng.
 
Trong phòng bệnh số 1715, Đỗ Dao ngồi trên giường bệnh. Mẹ cô nàng đang lạnh mặt ngồi cạnh cửa, có lẽ định canh ở đây luôn.
 
Hai người không ai nói gì. Đỗ Dao cúi đầu nghịch năm đồng xu cổ trong tay.
 
Đây là thứ lúc trước Liễu Mộc Mộc đưa cô nàng để gieo quẻ, nhưng khi bị bắt về bệnh viện, cô nàng lại quên trả cô mất, không biết sau này có còn gặp lại không.
 
Ánh nắng bên ngoài choi cháng, xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên giường bệnh. Đỗ Dao đặt mấy đồng xu cổ bên cạnh gối, nghiêng người nằm xuống giường.
 
Ánh mặt trời chiếu lên người nhưng chẳng khiến cô nàng thấy ấm áp hơn bao nhiêu, tuy nhiên vẫn đỡ hơn cái rét lạnh thấu xương khi nãy rồi.
 
Cái nắng buổi trưa khiến cho cô nàng buồn ngủ, nhưng đột nhiên cô nàng nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng kéo ghế.
 
Cô nàng nghĩ có lẽ là bác sĩ hoặc Đỗ Kiến An tới cho nên lười biếng xoay người lại, nhưng chợt nghe thấy một giọng nữ quen thuộc vang lên: "Cháu chào cô ạ. Cháu tên Đổng Duyệt, nghe nói đàn chị Đỗ Dao bị bệnh nên đến thăm."
 
Đỗ Dao bất ngờ xoay người lại, nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn đeo kính mà mình chưa từng gặp xách theo một cái túi đang nói chuyện với mẹ mình ngoài cửa.
 
Khi thấy cô nàng nhìn qua thì cô còn vẫy tay.
 
Đỗ Dao nhìn chằm chằm gương mặt đó một lúc lâu, mãi mới nhận ra hình bóng quen thuộc.
 
Trong khi Đỗ Dao còn đang im lặng nhìn chăm chú, mẹ cô nàng đã nhiệt tình nhận lấy túi, mời cô vào trong: "Chào cháu, chào cháu, cháu mau vào trong ngồi đi."
 
Hoàn toàn không nhận ra Liễu Mộc Mộc.
 
Liễu Mộc Mộc đi đến bên cạnh giường Đỗ Dao, cười nói: "Em chào đàn chị."
 
Đỗ Dao miễn cưỡng nở nụ cười: "Sao em lại tới đây?"
 
Cô nàng thật sự không ngờ cô có thể tìm thấy phòng bệnh của mình. Bây giờ cô nàng bắt đầu tin rằng người trước mặt mình có tài năng thần kỳ thật rồi.
 
"Em nghe các bạn bảo chị bị bệnh cho nên thấy lo, vội tới thăm chị." Liễu Mộc Mộc khẽ nói.
 
Mẹ Đỗ Dao đứng cách đó không xa, có lẽ muốn nghe bọn họ nói gì với nhau. Đỗ Dao đột nhiên cất cao giọng: "Mẹ."

 
"Sao thế?"
 
"Mẹ xuống lầu mua một ly em đi, đàn em của con thích ăn vị sô cô la."
 
"À... Được." Mẹ Đỗ Dao hơi do dự rồi gật đầu.
 
Bà ta rời khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy một y tá đứng ngoài

cửa, hình như là người đã an ủi bà ta lần trước.
 
Y tá kia thấy bà ta nhìn sang thì mỉm cười hỏi: "Cô muốn ra ngoài ạ?"
 
Mẹ Đỗ Dao gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Phải. Con gái cô có bạn tới thăm, không thích phụ huynh nghe tụi nó nói chuyện."
 
"Bạn cùng lớp ạ?"
 
"Không phải, là một đàn em nhỏ hơn con bé một tuổi."
 
Nữ y tá đó bật cười: "Trùng hợp quá, cháu gái cháu cũng học lớp mười. Cô bé kia tên gì vậy ạ? Có khi cháu cũng có quen đấy."
 
"Tên Đổng Duyệt, cô bé này ngoan lắm."
 
Nữ y tá nhìn thoáng qua trong phòng: "Cô quan tâm con gái thật đấy."
 
Mẹ Đỗ Dao cười cười, quay đầu nhìn vào trong phòng bệnh một cái rồi do dự nói: "Con bé Đỗ Dao nhà cô không hiểu chuyện, chắc lát nữa phải nhờ cháu trông chừng con bé giúp cô rồi, đừng để con bé chạy đi như hồi sáng..."
 
"Đương nhiên rồi ạ, cô cứ yên tâm."
 
Nhận được câu trả lời khẳng định chắc nịch, mẹ Đỗ Dao mới yên tâm xuống lầu mua kem.
 
Nữ y tá kia híp mắt nhìn vào phòng, tiếc là không thấy rõ gương mặt của người bên trong. Sau đó, nữ y tá lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
 
Một lát sau điện thoại được nối máy, nữ y tá nói với người ở đầu dây bên kia: "Có một người tên Đổng Duyệt tới thăm Đỗ Dao, bảo là đàn em nhỏ hơn cô bé một tuổi. Điều tra xác minh thân phận của người này xem. Đỗ Dao bây giờ rất ranh ma, đừng để cô bé nhân cơ hội chạy mất."
 
Lần trước bọn họ để Đỗ Dao chạy khỏi bệnh viện mà chẳng hay biết gì khiến viện trưởng nổi cơn lôi đình. Nếu chuyện này lại xảy ra nữa thì bọn họ chẳng ai có quả ngọt mà ăn đâu.
 
Mẹ đi rồi, Đỗ Dao mới dám xích lại gần Liễu Mộc Mộc, tò mò hỏi: "Sao cô tìm được tôi vậy?"
 
Liễu Mộc Mộc lấy một quả quýt trong túi trái cây mình mua, vừa lột vỏ vừa đáp: "Bói ra."
 
"Bói được luôn à!" Đỗ Dao thấy phấn khích.
 
Liễu Mộc Mộc mở mắt liếc cô nàng một cái: "Đừng lãng phí thời gian nữa, mau gieo quẻ đi, quẻ đầu hỏi về bình an."
 
"Ồ." Đỗ Dao rất biết điều, vội vàng cầm mấy đồng xu cổ bên gối lên rồi gieo một quẻ.
 
Liễu Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào mấy đồng xu cổ trên giường một lát, nói tiếp: "Quẻ thứ hai vẫn hỏi về bình an."
 
Đỗ Dao phát hiện quẻ thứ hai của mình trông y hệt quẻ thứ nhất. Cô nàng cứ nghĩ đó là trùng hợp, nhưng khi Liễu Mộc Mộc bảo cô nàng gieo quẻ thứ ba thì kết quả vẫn thế.
 
"Quẻ này xấu lắm hả?" Đỗ Dao cảm thấy bất thường.
 
"Là quẻ hung." Liễu Mộc Mộc cất từng đồng xu cổ vào, không ngẩng đầu đáp.
 
Không chỉ hung thôi đâu, mà còn là quẻ chết. Nếu hôm nay cô không tới thì tám mươi phần trăm là cái mạng nhỏ của Đỗ Dao tiêu rồi.

 
Nếu là lúc trước nghe được lời này, chắc chắn Đỗ Dao sẽ cảm thấy mình gặp lừa đảo. Nhưng quẻ này là do cô nàng tự mình gieo ra, cô nàng cũng sờ vào xu cổ rồi, không hề có mánh khóe, chiêu trò gì hết.
 
Lại thêm chuyện quỷ quái đã xảy ra với mình, cuối cùng cô nàng cũng tin rằng trên đời thật sự có những năng lượng phi logic.
 
"Cô có thể giúp tôi đúng không?" Đỗ Dao hít sâu một hơi, hỏi cô.
 
Liễu Mộc Mộc nâng mắt: "Tiền coi bói của tôi có lẽ sẽ hơi đắt với cô đấy."
 
"Bao nhiêu?"
 
"Mười nghìn tệ tiền mặt."
 
Đỗ Dao thở phào, cười với cô: "May là tiền lì xì của tôi vừa đủ thanh toán tiền coi bói của cô. Nhưng bây giờ tôi không thể lấy tiền được."
 
"Không sao, khi nào tiện thì cô trả tôi cũng được, từ trước tới giờ tôi chưa từng sợ bị quỵt tiền."
 
Đỗ Dao không hề nghi ngờ lời này, bởi từ việc cô không biết gì mà vẫn có thể tìm thấy cô nàng cũng để chứng minh bản lĩnh của cô rồi.
 
Trước khi sử dụng năng lực của sứ giả, Liễu Mộc Mộc lấy điện thoại ra, bấm vào cuộc trò chuyện giữa mình và Yến Tu, gửi một nhãn dán.
 
Liễu Mộc Mộc: Thò móng vuốt.JPG
 
Yến Tu: Sao vậy?
 
Liễu Mộc Mộc: Lát nữa anh tới đón em ở cổng bệnh viện Nhân Nguyên được không?
 
Vốn dĩ cả hai đã hẹn gặp vào năm giờ chiều, nhưng lát nữa cô còn phải xem số mệnh cho Đỗ Dao, đành để Yến Tu tới tìm cô sớm hơn một chút để xử lý "di chứng" sau khi dùng năng lực cho cô vậy.
 
Khi đọc được dòng tin nhắn của cô, Yến Tu xoa xoa sống mũi, bỗng cảm thấy một dự cảm không lành.
 
Mỗi lần Liễu Mộc Mộc xuất hiện ở nơi điều tra vụ án đều có nghĩa là rất có thể niềm vui sẽ gõ cửa bất ngờ.
 
Dạo này bọn họ đang để mắt tới bệnh viện Nhân Nguyên. Trong khi đó gần đây dù có hẹn hò thì Liễu Mộc Mộc cũng sợ nóng, toàn đẩy lịch xuống xế chiều tầm năm giờ chiều. Bây giờ mặt trời lên đỉnh thì cô lại đi ra ngoài, chắc chắn đã có chuyện gì đó.
 
Ngón tay Yến Tu đặt trên màn hình vài giây, sau đó đáp một chữ: Được.
 
Liễu Mộc Mộc hài lòng cất điện thoại, nắm chặt tay Đỗ Dao rồi nói: "Nhìn vào mắt tôi."
 
Đỗ Dao nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Mộc Mộc. Bỗng một khoảnh khắc, cô nàng cảm giác đôi mắt đen như muốn hút mình vào khiến cô nàng không thở được. Cơ thể cô nàng không khỏi run rẩy, nhưng ngay khi cô nàng định rút tay lại thì đôi mắt Liễu Mộc Mộc lại trở lại bình thường.
 
Liễu Mộc Mộc di chuyển tầm mắt xuống dưới bụng Đỗ Dao, bỗng thấy thương cảm thay cô nàng.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện