Sơn động này không sâu, nhưng càng đi về trước thì càng tối, tựa như có thứ gì đó hút sạch ánh sáng đi.
Lâm Cách đi sau cầm đèn pin siêu sáng, ánh sáng trắng chiếu lên vách đá sơn động. Anh ta có thể nhìn thấy trên đó có khắc vài ký hiệu và đường nét, hình như là chữ Rune. Không biết đố phó với những người tới từ bên ngoài hay là đối phó với con cương thi mẹ trong kia.
Chưa đi được mấy bước, phía trước đã vang lên tiếng xích sắt va chạm. Lâm Cách giật mình, hai tên huyền sư đang đi trước cũng dừng chân lại.
Ba người đợi một lúc, không nghe thấy âm thanh lạ thường nào nữa. Một tên huyền sư lên tiếng: “Có lẽ là gió dưới giếng thổi vào quan tài.”
Nhưng chính tên đó cũng chẳng tin lời mình. Dưới cái giếng ấy không có gió, chỉ có thể là cương thi động đậy mới khiến xích sắt quanh quan tài chuyển động thôi.
Tên đó cũng sợ cương thi mẹ sẽ phá quan tài chạy ra, gặm sống bọn họ luôn. Nhưng hết cách rồi, đã tới nước này thì chỉ có thể kiên trì đi tiếp.
May là nhà họ Tề làm việc rất đáng tin. Tiếng động như trước không vang lên nữa, và cuối cùng thì bọn họ cũng đi đến cuối sơn động.
Hai sợi xích sắt quấn quanh quan tài được cố định lên vách đá bằng ròng rọc và treo chắc chắn trên móc sắt ghim sâu vào lớp đá.
Quan tài của cương thi mẹ vốn được chộn trong sơn động này, nhưng sau này khi phát hiện, nhà họ Tề cảm thấy cái động này không hợp nuôi cương thi nên đã đào một cái giường ngay đây, treo quan tài được khóa chặt bằng xích sắt thẳng đứng trong miệng giếng.
Loại quan tài này có khả năng giúp cương thi bên trong hấp thu được nhiều âm khí dưới giếng nhất có thể. Nhưng từ thời xa xưa, việc chôn cất thẳng đứng bị coi là cấm kỵ vì nó dễ khiến thi thể biến dị. Cặp mẹ con cương thi này vốn chỉ là cương thi bình thường, kết quả chỉ vì kiểu chôn cất này mà khiến cương thi mẹ ngày càng hung hãn.
Hai tên huyền sư bước tới kiểm tra xích sắt quấn quanh quan tài, sau đó nhìn xuống miệng giếng. Khí lạnh bên trong tỏa ra khiến người ta rùng mình.
Miệng giếng đen sì, chỉ có thể nhìn thấy đoạn quan tài gần họ nhất. Bên trên có dán một tấm bùa được vẽ bằng chu sa. Chỗ trống bên trên có viết ngày tháng, đó là thời gian mở quan tài lần trước.
Sau khi xác nhận mọi thứ đều hoàn hảo, hai người mới cách xa miệng giếng, nói với Lâm Cách: “Quan tài vẫn còn nguyên vẹn. Trợ lý Lâm, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Nếu thả cương thi mẹ ra thì hai cậu có thể đối phó với nó được bao lâu?” Đột nhiên Lâm Cách hỏi.
“Chuyện này…” Hai huyền sư nhìn nhau, do dự một lúc, một tên huyền sư mới ngập ngùng đáp: “Nhiều nhất là năm phút.”
Lâm Cách nhìn tên còn lại, tên đó cũng gật đầu bày tỏ mình giống tên kia.
Hai người bọn họ chuyên nghiên cứu vẽ bùa, bày trận cho nên lực chiến đầu yếu hơn so với những huyền sư chuyên chiến đấu solo. Vẽ bùa, bày trận rất tốn thời gian, tác dụng lại có hạn nên có rất ít gia tộc muốn bồi dưỡng bọn họ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Hai người sợ Lâm Cách không hài lòng nên trong lòng rất lo lắng.
“Vậy nếu để hai cậu đối phó một huyền sư thì sao?”
“Cái này thì dễ, nửa tiếng vẫn được.” Tên kia vội vàng nói.
“Có thể khống chế thời gian kích hoạt bùa chú không?”
“Có thể.”
“Tốt lắm, vậy hai cậu mau đi chuẩn bị búa chú đi. Phải đảm bảo sau khi kích hoạt trận thế thì cả người lẫn cương thi trong này đều không thể ra được. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để ông chủ trách phạt thì đừng hỏi vì sao tôi không giúp các cậu.”
“Nhất định sẽ không.” Hai tên vội thề thốt, không dám hỏi vì sao Lâm Cách lại phân phó như vậy, chỉ biết lấy đồ nghề ra bày trận khắp sơn động.
Còn Lâm Cách thì lấy ra bốn cái vò lớn bằng bàn tay từ túi ra, chôn bốn vò xuống bốn góc sơn động. Trong mấy cái vò này có đựng đồ trên thi thể con cương thi con mà bọn họ lấy được khi làm thí nghiệm. Nếu cương thi mẹ không rời khỏi quan tài thì còn đỡ, nhưng một khi ra được thì chắc chắn nó sẽ ngửi thấy mùi con mình.
Đến khi đó, thứ Yến Tu phải đối mắt chính là một con cương thi mẹ đang nổi giận, mong là anh có thể chịu được.
Ba người bận rộn sắp xếp sơn động hơn ba tiếng đồng lúc. Trong lúc đó, hai viên cảnh sát thuộc phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt đang theo dõi từ xa, liên tục báo cáo lại cho Phương Xuyên.
Mãi tới khi mấy người Lâm Cách rời đi, hai viên cảnh sát nhận nhiệm vụ theo dõi nghe theo lời Phương Xuyên, không vội vàng xông vào sơn động mà bám theo Lâm Cách trở về Khánh Thành.
Bây giờ đã có thể xác định vị trí của cương thi mẹ. Phương Xuyên không chờ thêm được, nói với Yến Tu: “Lâm Cách đã về rồi. Để tránh lãng phí thời gian thì chúng ta mau tới thị trấn Tân Nguyên luôn đi.
Nếu cương thi mẹ đang ở đó thật thì chúng ta có thể lấy đi tóc của nó để xử lý vụ của Đỗ Dao trước. Sau đó xử lý con cương thi đó và bọn Lâm Cách luôn. Cậu thấy sao?”
Lời Phương Xuyên nói rất có lý, chỉ là nét mặt và giọng nói anh ấy có nét vội vàng bất thường.
Yến Tu cúi đầu nhìn đồng hồ, trực tiếp bác bỏ đề nghị này: “Hôm nay không được.”
“Vì sao không được.”
“Nếu muốn mở quan tài thì thời điểm tốt nhất là khi giữa trưa. Bây giờ quá giờ rồi, đợi ngày mai đi.”
“Mở lúc khác thì không được ư? Không phải cậu rất giỏi à?”
Yến Tu không trả lời, chỉ nhìn anh ấy bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Bởi vì Yến Tu không phối hợp nên Phương Xuyên hết cách. Anh ấy nhíu chặt mày, không hài lòng vì việc Yến Tu muốn đợi tới ngày mai. Nhưng anh ấy lại không biết phản bác anh thế nào nên cuối cùng im lặng đóng sập cửa rời đi.
“Đội trưởng làm sao vậy?” Một viên cảnh sát nhìn theo Phương Xuyên bỏ đi, ngờ vực khẽ thì thầm.
Những người khác cũng thấy kỳ lạ. Từ trước tới giờ, bọn họ chưa thấy đội trưởng gây gổ với cố vấn Yến trong lúc phá án bao giờ. Hơn nữa, lời cố vấn Yến nói đâu có vấn đề gì đâu.
Khi huấn luyện, bọn họ đã được dạy rằng khi đối phó với những vật âm như cương thi thì tốt nhất là hành động vào giữa trưa, bởi vì giờ này có thể giảm độ nguy hiểm xuống thấp nhất. Đội trưởng cũng biết điều này mà.
“Chắc là tâm trạng không tốt chăng?” Viên cảnh sát đang nói liếc sang Yến Tu, thấy sắc mặt vẫn luôn lạnh nhạt, còn chẳng thèm ngẩng đầu nhìn lấy một cái thì chẳng biết anh đang nghĩ gì.
Hai sếp lớn trong đội cãi nhau, bọn họ không biết phải khuyên thế nào, cuối cùng chỉ đành làm việc của mình.
Cả ngày hôm đó, hai người không gặp mặt nữa. Chỉ có lúc tan làm mới gặp nhau ở bãi đậu xe một lần, sau đó ai về nhà nấy.
Bầu không khí quỷ dị trong phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt kéo dài tới tận sáng hôm sau.
Lần này Phương Xuyên không tới trễ nữa, thậm chí còn mang bữa sáng cho các thành viên trong đội.
Anh ấy đặt bữa sáng lên bàn làm việc của mình, nói với mấy thành viên trong đội: “Mọi người cứ ăn tự nhiên.”
Mọi người xúm lại, chỉ mười mấy giây sau, bánh bao, bánh rán, sữa đậu nành và bánh quẩy trên bàn đã bị cướp sạch. Người chậm chạp nhất chỉ lấy được một nửa cái bánh quẩy, vừa nhét vào miệng vừa nhìn chìa khóa xe trên tay Phương Xuyên, vừa nhai vừa hỏi: “Đội trưởng, anh lấy cái móc chìa khóa đó ở đây vậy, sao lại là đồ