Lời của bà cô chính là mệnh lệnh trong nhà họ Tề. Trác Gia Duyệt thật sự không hiểu, vì sao bà cô lại quan tâm con gái của bà ta và người khác như vậy?
Sao cứ phải đón cô về nhà họ Tề nuôi dạy chứ? Là để muốn nhắc nhở bà ta đã từng sinh con đẻ cái với người đàn ông khác nên không xứng với Tề Minh Chiêu, vì vậy con trai bà ta đã định sẵn là không có duyên với vị trí chủ nhà họ Tề ư?
“Nhưng nó đã từ chối em rồi, em còn làm gì được nữa?” Khuôn mặt Trác Gia Duyệt đầy vẻ mỏi mệt.
Bà ta thật sự không thích đứa con gái kia, cho nên không muốn phí công thuyết phục cô.
Tề Minh Chiêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Đã vậy thì đến tìm bố ruột cô bé luôn đi. Nếu nhà họ Đổng không muốn nuôi cô bé đó nữa thì cô bé sẽ tự tìm một nơi khác để sống.”
Trác Gia Duyệt dựa đầu vào vai chồng, lặng lẽ gật đầu coi như đồng ý với đề nghị của lão.
Mãi tới ba giờ chiều, Đổng Chính Hào mới trở về. Trên người ông vương chút mùi rượu, nhưng không nồng lắm.
Còn Khương Lệ dẫn theo hai đứa con của mình đi dạo phố vẫn chưa về. Ông nằm trên giường trong khách sạn, đang định tắm rửa thay đồ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa lại phát hiện là Liễu Mộc Mộc.
“Sao con không đi chơi với dì Khương của con? Có phải không đủ tiền tiêu vặt không? Để bố cho con thêm nhé.” Đổng Chính Hào nói rồi mở điện thoại.
Liễu Mộc Mộc không ngăn lão Đổng chuyển tiền. Chờ đến lúc điện thoại rung lên, cô mới bước vào phòng.
“Có việc này phải nói cho bố.”
“Ừm, chuyện gì?” Chuyển tiền xong, Đổng Chính Hào lại đưa dĩa trái cây trên bàn qua cho Liễu Mộc Mộc, thuận tay lấy một quả nho cho chính mình.
“Hôm nay con gặp mẹ con.”
“Ai?” Đổng Chính Hào ngơ ngác.
“Vợ trước của bỗ.”
“… Cái quần gì?” Lão Đổng vẫn mơ màng chưa hiểu, gặp vợ trước của ông gì cơ?
Sau đó, ông hỏi liên tục mấy câu: “Con gặp bà ta ở đâu? Bà ta nói gì với con?”
“Gặp ở phòng ăn khách sạn. Bà ta đặc biệt tới tìm con, hình như muốn đón con đi, tiện thể bù đắp cho con luôn.”
Đổng Chính Hào càng nghe càng nhíu chặt mày: “Nhiều năm trôi qua như vậy những chẳng thấy bà ta quan tâm con chút nào. Bây giờ thì lại muốn bù đắp à?”
Ông còn định phát biểu suy nghĩ của mình, nhưng lại thấy Liễu Mộc Mộc lười nhác nghịch quả dâu tây trong tay, cứ như muốn nói ông thích nói gì thì nói, cô lười nghe lắm.
Ông lập tức nhớ ra, cô con gái cả của mình không phải đứa trẻ chưa trải sự đời, mà ngược lại là có khi cô còn từng trải nhiều thứ kỳ quái hơn cả ông . Đương nhiên cô sẽ hiểu những đạo lý kia, thế nên ông lặng lẽ ngậm miệng lại.
“Vậy con cảm thấy sao? Có muốn về nhà với bà ta không?” Đổng Chính Hào không nhịn được mà hỏi.
Liễu Mộc Mộc duỗi tay vỗ vai lão Đổng: “Bố yên tâm, con không bỏ rơi bố đâu.”
Vẻ mặt lão Đổng cứ như mắc ói lắm, sau đó ông lại tò mò: “Mấy năm nay chắc bà ta cũng sống rất tốt ha?”
Ông mới dẫn Liễu Mộc Mộc tới thủ đô là vợ trước tìm đến liền, lại còn không chút do dự muốn đón cô về. Chắc chắn người bà ta cưới là một kẻ có tiền có thế, cho nên mới không quan tâm tới việc phải nuôi thêm một đứa con.
“Chắc vậy.” Liễu Mộc Mộc không hứng thú.
Đổng Chính Hào rất hiếu kỳ: “Con không định đi với bà ta hả?”
“Sao phải đi? Bà ta đâu có kìm hãm số mệnh của con được đâu.” Câu trả lời của Liễu Mộc Mộc cực kỳ thẳng thắn.
Cô không nhắc tới thì Đổng Chính Hào cũng sắp quên mất, mục đích ban đầu khi Liễu Mộc Mộc tìm ông cũng là vì ông có thể kìm hãm số mệnh cực hung của cô.
Cứ tưởng cô là áo bông nhỏ ấm áp, nhưng giờ lão Đổng bỗng thấy lạnh thấy xương.
Liễu Mộc Mộc lập tức bổ sung một câu ngọt ngào: “Con thích bố nhất mà, dù gì thì số mệnh của bố cũng tốt.”
Lão Đổng nhớ lại một năm nuôi con gái của mình, không cảm thấy số mệnh của mình tốt mà thấy mình sống dai, thế nhưng ông không dám nói ra.
Cuối cùng đành thở dài: “Được rồi, bố đi tắm đây.”
Sau khi nói chuyện với Đổng Chính Hào xong, Liễu Mộc Mộc về phòng của mình.
Nếu Trác Gia Duyệt còn có mục đích khác thì chắc chắn sẽ tìm lão Đổng khi không thuyết phục được cô.
Mặc dù lão Đổng không dám đuổi cô khỏi nhà nhưng cô vẫn nên nói trước để ông khỏi đồng ý mấy chuyện không nên đồng ý.
Đúng như dự đoán của Liễu Mộc Mộc, sáng hôm sau khi mới thức dậy, Đổng Chính Hào đã nhận được cuộc gọi từ ông chủ Trác đã lâu chưa liên lạc.
Sau vài câu khách sáo, ông chủ Trác mới nói có người một hẹn gặp ông.
Ban đầu khi quen biết ông chủ Trác, Đổng Chính Hào chưa từng liên hệ người này với vợ trước của mình dù cả hai đều mang họ Trác. Nhưng chuyện đã tới nước này, nếu ông còn không nhận ra thì đúng là quá ngu ngốc.
Tâm trạng ông bỗng rất phức tạp. Khi kết hôn, ông chỉ biết nhà vợ trước có chút tiền dành dụm được, nhưng không biết gia cảnh cụ thể của bà ta thế nào. Có lẽ nhà mẹ năm ấy ông gặp được chỉ là họ hàng xa của bà ta thôi, còn nhà mẹ thật sự của bà ta chưa xuất hiện bao giờ.
Bây giờ nghĩ lại thì hẳn là gia cảnh bà ta tốt hơn nhà ông nhiều. Vậy sao khi trước bà ta còn muốn cưới ông?
Đổng Chính Hảo chưa từng nghĩ tới chuyện này. Ông cứ nghĩ vợ trước thấy ông có tiềm năng, thời còn trẻ lại rất đẹp trai nên mới kết hôn. Nhưng giờ nghĩ lại thì bỗng cảm thấy cuộc hôn nhân kia chẳng khác gì trò đùa.
Ông vẫn đồng ý lời hẹn của ông chủ Trác. Sau khi hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt xong thì ông thông báo cho Liễu Mộc Mộc.
Khương Lệ biết chồng muốn ra ngoài gặp một người thì chỉ lẩm bẩm một câu chứ không hề để ý.
Địa điểm hẹn gặp là một nhà hàng tư nhân, không gian yên tĩnh và ít người.
Ông chủ Trác hẹn gặp Đổng Chính Hào ở đây, mà người ngồi trong phòng chỉ