Nơi Tề Tam lôi kéo Tân Trì đi chính là hội quán đấu vật, bên trong bày một đám đàn ông lực lưỡng cởi trần tranh giành mạng sống, bên ngoài là vòng vòng đám công tử phú quý hô hào gào thét, đánh cược ăn tiền.
Tân Trì từ nhỏ đã bị Tân lão gia quản lý vô cùng nghiêm ngặt, tất nhiên chưa từng thấy chuyện này bao giờ, tức thì bị bầu không khí điên cuồng xung quanh khiêu lên máu nóng bừng bừng, đặt cược ba cái thắng hết cả ba.
Đây là ngày sảng khoái nhất của Tân Trì trong mấy ngày vừa qua.
Từ trong kỹ quán bước ra y đều một đường ngân nga tiểu khúc nhi trở về nhà, vừa vào đến phòng đã thấy bát chè đậu xanh giảm nhiệt đặt sẵn trên bàn.
Kèm theo đó là một cái bát nhỏ đựng đá, trong phủ này không có ai lại chuẩn bị đồ ăn cho như vầy cho y cả. Tiếng hừ ca của Tân Trì nháy mắt tắt, tâm trạng thoải mái cả ngày cũng sủi tăm….
Y có thể nhất thời hứng khởi đi kĩ quán nam xướng chơi công tử nam quan, cũng có thể muốn thử mới mẻ liền tìm Quý An, nhưng không thể nếm qua rồi còn nhớ mãi không quên như vậy được. Ngày hôm sau, Quý An vẫn dậy sớm như thường lệ.
Cậu nhớ thương mãi Tân Trì, cả đêm ngủ không an ổn, nên từ sớm đã canh ở cửa chờ Tân Trì rời giường.
Đợi chừng một khắc, trong phòng mới loáng thoáng có động tĩnh, Tân Trì ở bên trong kêu: “Quý An.”
Tiểu nhân nhi ngốc nghếch chờ đợi bên ngoài ánh mắt sáng lên, như một chú thỏ con lon ton chạy vào phòng, mừng rỡ nhìn Tân Trì, ứng: “Thiếu gia, nô tài ở đây ạ.”
Thời tiết này sợ là trời muốn mưa, tuy sắp sửa vào thu rồi, nhưng ngột ngạt thật sự.
Không khí ẩm ướt đầy hơi nước, Quý An đứng bên ngoài, chóp mũi thấm ra chút mồ hôi, trông có vẻ có chút đáng yêu.
Tân Trì vậy nhưng không nhìn cậu, thong thả nói ra quyết định y an bài từ hôm qua: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi theo Vạn thúc đến thôn trang học quản sự đi, về sau đến hạn kết toán cuối tháng cứ qua báo lại là được.”
Quả nhiên trời muốn mưa, bên ngoài đột nhiên sấm “đùng” một tiếng, “Ầm ầm ầm” sét nổ tung.
Quý An nhát gan, giật mình sợ hãi, giống một con thú nhỏ chấn kinh lấm lét nhìn Tân Trì, không thể tin được hỏi: “Thiếu gia…… Ngươi không cần nô tài nữa?”
Cậu tựa hồ sắp khóc, nhưng kỳ thật thật sự không có khóc, trong hốc mắt cậu không có nước mắt, chỉ có sự thận trọng chăm chú nhìn Tân Trì, lại nhỏ giọng nói: “Nô tài có phải hay không làm sai chuyện gì.”
Tân Trì nghịch ngợm món đồ nhỏ trong tay, đáp: “Không có, gia có phải đã nói qua muốn ngươi làm tâm phúc của ta, Vạn thúc là thay phụ thân ta hành sự bên ngoài.
Tương lai ta chưởng gia, ngươi sẽ phải tiếp nhận những việc Vạn thúc hiện giờ đang làm, hiểu không?”
Quý An trước giờ chưa bao giờ làm trái ý Tân Trì, lần này hiếm hoi tranh luận một lần, nhưng một chút tự tin cậu cũng chẳng có, lí nhí trong miệng: “Nhưng Quý An muốn hầu hạ bên cạnh thiếu gia ạ.”
Cậu khẩn cầu trông ngóng Tân Trì, hỏi: “Đổi một người khác đi được không? Thiếu gia, cầu ngài.”
Tân Trì là trời của cậu, bắt đầu từ cái ngày Tân Trì mua cậu kia, Quý An cũng chỉ sống chết thủ Tân Trì.
Cậu sợ hãi… sợ bị vứt bỏ.
Giằng co trong chốc lát, Tân Trì như là bị cậu nháo thật sự bất đắc dĩ, đứng dậy bước qua, đưa tay sờ sờ khuôn mặt gầy gò của Quý An, một bộ dáng thương tiếc, cảm giác được Quý An cả người đều phát run, bất chợt vòng lấy đem người ôm vào lòng.
“Quý An, ngươi là nam nhân, chắc chắn sẽ phải thay ta ra mặt làm việc bên ngoài, chứ không phải lẩn quẩn ở trước mặt ta hầu hạ ta ăn cơm mặc quần áo, đó là bổn phận của Thúy Hòa, ngươi biết chưa?”
Những lời trấn an y dùng ngữ khí ôn nhu đến mức Quý An có chút hoảng hốt, nhưng Quý An không nhìn thấy nét mặt của y, hoàn toàn tương phản với giọng điệu nhẹ nhàng trong miệng, một biểu tình vừa vô tình vừa lạnh lẽo.
Quý An bị hương vị của Tân Trì bao bọc, sinh chút quyến luyến, hy vọng có thể được ôm thêm chút nữa, nhưng Tân Trì rất nhanh đẩy cậu ra, y xoáy ánh nhìn vào cậu, chờ câu trả lời của Quý An.
Cái nhìn ấy khiến Quý An không thể hiểu được, nó như là đang bức bách cậu, lại như là thực quấn quít cậu.
Phải mất một lúc lâu, Quý An hai tay đều nắm chặt thành một nắm đấm nhỏ, mới rất nhẹ kéo góc áo y, nỗ lực ép âm thanh xuống để không còn nghe run rẩy nữa, ngoan ngoãn đáp: “Thiếu gia nói cái gì, Quý An sẽ làm cái đó.”
Cậu cuối cùng cũng đáp ứng rồi.
Tân Trì ánh mắt lúc này mới nhu hòa xuống, y nói: “Đi đi, Vạn thúc đang ở sương phòng chờ ngươi.”
Mắt thấy muốn trời sắp đổ hạt, Quý An lại hoàn toàn không quan tâm tới chuyện mưa gió này.
Rõ ràng vẫn là làm việc cho thiếu gia, rõ ràng đây là thiếu gia đang tin tưởng cậu, rõ ràng đều này chứng minh thiếu gia thực coi trọng cậu, rõ ràng…… đây nên là chuyện thật tốt đẹp, Quý An lại cảm thấy thâm tâm mình cực kỳ buồn bã.
Cậu gục đầu đi ra ngoài.
Khi đi đến cửa viện thì bỗng bị gọi lại.
Thúy Hòa cầm dù chạy qua,: “Trời sắp mưa rồi, cái