Tác giả có chuyện nói: An An ngốc của tôi ơi….
Tân gia có không ít hạ nhân, đại trạch viện chia làm ba cửa, Quý An lần đầu tiên nhìn thấy tòa nhà lớn như vậy, không khỏi sửng sốt, miệng hơi hơi tách ra, đầu ngốc luôn rồi.
Quản gia tiến lên ấn sau đầu cậu một cái: " Ngươi còn nhìn cái gì! Tới sân sau giúp đỡ nhanh!"
Cậu sớm mất mẹ, cha lại thành kẻ nghiện rượu, Quý An không có ai dạy bảo, lúc trước ở nhà đều đánh bậy đánh bạ, kỳ thật không quá biết cách làm việc.
Điều này làm cho cậu có vẻ tay chân vụng về, cộng thêm vì cậu còn nhỏ sức lực không bằng ai, tóm lại là loại khiến quản gia chướng mắt.
Cho nên nghiễm nhiên trở thành kẻ ai mắng cũng được, ai đánh cũng không sao.
Nhưng Quý An luôn nhớ những lời Tân Trì đã nói với cậu, “Ngươi cùng ta trở về làm thư đồng cho ta đi”.
Mỗi khi cậu nghĩ về cái cười mỉm ngày ấy ở trên xe, việc dù khổ dù nặng, nhưng cuối ngày vất vả hoàn thành xong, cậu đều sẽ nằm ở trên giường nhịn không được lặng lẽ vui vẻ —— bởi vì từ sau khi mẹ cậu ra đi, không còn ai nở nụ cười như vậy với cậu nữa.
Đó là lý do Quý An luôn siêng năng cần mẫn làm việc, chưa làm xong công việc của mình, khi những người khác đi ăn cơm cậu vẫn sẽ tiếp tục làm, thậm chí lúc người khác ngủ rồi cậu vẫn còn cặm cụi.
Cậu sợ rằng nếu mình làm không tốt, thiếu gia sẽ không cần cậu.
Nhưng Tân Trì thì sớm đã quên sạch mà quăng Quý An ra sau đầu.
Y đi theo cha trở về, trước tiên là báo bình an với bà nội, dành cả buổi trưa cùng ngồi tâm sự, lại bận bịu đi tổng kết những gì đã thấy và học được lần này, lát nữa cha y muốn kiểm tra y.
Nhoáng cái, mùa xuân đã đến.
Quản gia tính toán phải đặt mua chút quần áo mới cho hạ nhân trong nhà, Tân gia trước giờ đều không khắt khe với hạ nhân, trừ bỏ tiền lương hàng tháng, mỗi năm đầu xuân cùng đầu đông đều phát y phục mới
Thời điểm Quý An tới quần áo mới của năm đó đã được phát xong rồi, phải đến đầu xuân bây giờ, cậu mới nhận được bộ y phục mới đầu tiên sau khi mẹ cậu qua đời.
Thực ra, khi mẹ cậu còn sống cậu vốn cũng chẳng có bao nhiêu đồ mới cả, mọi thứ đều do các nhà khác đã mặc chán quyên góp cho, mẹ cậu đem đi giặt, khâu khâu vá vá để cậu mặc.
Khoác lên mình bộ quần áo bình thường thôi, nhưng đã có thể khiến Quý An cả đêm sung sướng không ngủ được.
Ngày hôm sau, khi cậu đang quét sân liền buồn ngủ, trời xuân ấm áp, Quý An bất giác ngồi ở cửa ngủ gà ngủ gật, quản gia nhìn thấy xông tới đá cậu một cái: “Nhãi ranh, học được lười biếng rồi!”
Quý An thành thật, cậu không biết cách chạy trốn như những người khác, chỉ biết rũ đầu ăn mắng, hệt như đứa trẻ đáng thương, yếu ớt nói: “Ta sai rồi, Ta không dám.
”
Quản gia thế mà thật sự không tiếp tục quở trách cậu nữa, Quý An trộm ngẩng đầu lên xem, ngó thấy Tân Trì từ xa xa đi tới, quản gia nhanh chóng bước qua vui vẻ nghênh: “Thiếu gia đã trở lại.
”
So với mấy tháng trước, Tân Trì tựa hồ cao thêm một chút, thay bộ quần áo dày nặng của mùa đông, cả người đĩnh bạt cao gầy, tinh mi kiếm mục, tuấn lãng cực kỳ.
Chọc Quý An nhất thời không lưu ý, quên mất cúi đầu.
Tân Trì nhìn cậu có chút quen mắt, khi đi ngang qua y mới nhớ ra đây là ai, đứa nhỏ bẩn hề hề ngày đó được dưỡng tốt, hiện tại trở nên vừa non nớt vừa mềm mại, thấy vậy y cười nói: “Nha, này không phải tiểu thư đồng của ta sao? Đứng ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau cùng ta trở về sắp xếp lại thư án.
”
Quý An vui mừng cực kỳ.
Quản gia từ phía sau đuổi theo, ân cần dặn dò: “Đi theo thiếu gia phải thông minh chút, đừng lười biếng, có biết hay không?”
Quý An mừng tới mức hai mắt sáng ngời, gật đầu nói: “vâng ạ!”
Lười biếng tất nhiên không có, thông minh đương nhiên cũng phải thông minh rồi.
Bởi vì Quý An đem thiếu gia của cậu đặt ở vị trí cao nhất trong tim.
Qua tết năm nay, cậu bất quá chỉ chín tuổi thôi nhưng đã rất giỏi chăm sóc người khác.
Vốn dĩ chăm sóc thiếu gia là bổn phận của hạ nhân, không có gì đáng nói, nhưng có lòng cùng không có lòng rốt cuộc không giống nhau, gia nhân khác luôn sẽ có lắm lúc lười biếng, Quý An lại trước nay chưa từng, ban đêm người đã mệt rã rời, nhưng chỉ cần Tân Trì có chút động tĩnh, Quý An liền lập tức xoay người dậy: “Thiếu gia, ngài cần gì sao?”
Muốn cái gì có cái nấy, dù trong phòng không có, mặc kệ thời tiết bên ngoài như thế nào, gió to mưa lớn hay là bão tuyết mưa đá, Quý An đều không nói hai lời chạy đi tìm về cho Tân Trì.
||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||
Có đôi khi Tân Trì chỉ là giật mình tỉnh giấc vì mơ thấy ác mộng, Quý An vẫn sẽ chống một đôi mắt mỏi không mở ra được, nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia, có ta bên cạnh ngài mà.
”
Một đứa bé nhỏ xíu như vậy, mỗi lần trông giữ chính là cả đêm.
Qua tới hôm sau, Tân Trì thức giấc, Quý An cũng đã dậy, cậu đang thu dọn kệ sách cho hắn, miệng thì lẩm bẩm, cái gì mà sợ mình dọn không tốt, thiếu gia sẽ bị phu tử trách phạt.
Tân Trì vốn là có thư đồng riêng, còn là hai người.
Sau, một người do lười biếng nên bị Tân Trì đuổi đi, một người khác được Tân Trì đề bạt, liền đến phòng thu chi hỗ trợ quản gia.
Chỉ để lại mình Quý An, đứa nhỏ này ngày ngày vây quanh y như