Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~~
- -------------------------------------------------------------------------------------------
Trước kia ở Tân phủ, vô luận trời đông giá rét hay tiết hè nóng bức, Quý An từ rất sớm đã thức dậy rồi.
Ngày hè là trấn băng múc nước, ngày thu là hong y nhặt diệp, vào đông là sớm bắc thêm than vào noãn lô cầm tay cho chủ tử.
Đến giờ Tân Trì rời giường, hết thảy đều chuẩn bị tốt.
Đôi khi Quý An cũng sẽ vừa lúc gặp Tân Trì mở cửa và ngoan ngoãn vấn an y một tiếng “Buổi sáng tốt lành, thiếu gia”, nhưng Tân Trì lúc nào cũng chỉ nhàn nhạt trả lời: “Ân”.
Kỳ thật cậu có chút mất mát, cậu hy vọng có thể làm thiếu gia hài lòng, chẳng sợ chỉ là cười chút thôi.
Phải mất thật lâu sau Quý An mới quen.
Cậu an ủi chính mình, tự nhủ rằng thiếu gia chỉ cho có mình cậu hầu hạ, chính là đối với cậu rất vừa lòng rồi.
Rốt cuộc đó không phải là cách chủ tử đối xử với hạ nhân sao? Lão gia đối với Vạn thúc là tâm phúc, phu nhân đối Thúy Hòa là bồi giá, cũng không thấy có bao nhiêu phần thân cận.
Nhưng hôm nay cậu đã bị Yến Hoài chiều hư, trong lòng toát ra một ít tư tưởng “To gan lớn mật”, ánh mắt cậu nhìn Yến Hoài đều nhiều thêm vài nét chờ mong không tự chủ.
Rọi vào con ngươi Yến Hoài, là hình ảnh như vậy—— Dưới ánh nắng nhẹ nhàng đầu thu, có một bé con đứng ngốc trong sân, mi mục rạng rỡ nhìn về phía hắn. Yến Hoài cảm thấy, mặc cho ai cũng không có khả năng chống cự nổi dáng vẻ hết lòng trông ngóng, toàn tâm toàn ý của đứa nhỏ hiền lành đằng kia.
Nơi nào đó trong tim bỗng mềm mại, hắn cong khóe miệng hướng Quý An vẫy tay, gọi cậu: “An An lại đây nào”
Hắn chờ Quý An tới nơi, giơ tay giúp cậu phất nhẹ xuống hai mảnh lá nguyệt quế vương trên tóc, sau liền thong thả xoay thân dẫn người ta đi vào phòng, vừa đi vừa thuận miệng hỏi: “Ngươi mới chui đi đâu vậy? Như thế nào lá cây đều dính cả trên đầu?”
Quý An thực ngoan báo cáo hành tung của mình: “Đi rung hoa quế ạ.”
Trông một sàng hoa quế nhiều thế, có thể thấy được rung thật sự rất nhiệt tình.
Yến Hoài tỏ vẻ đã hiểu: “Ân”, nhớ tới năm rồi thời điểm này trong phủ, phòng bếp nhỏ cũng đã bắt đầu làm bánh hoa quế, liền lại hỏi: “Ngươi thích hương vị hoa quế sao?”
Quý An nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý thức được Yến Hoài không thấy cậu, mới lại nhỏ giọng giải thích: “Hoa quế phơi khô có thể cất giữ, về sau chúng ta dùng hong khô quần áo có thể lấp bớt mùi khói của than lửa huân lò.”
Yến Hoài vốn chỉ tùy ý kiếm câu chuyện phiếm thôi, mà suýt chút một câu “Ai dạy ngươi thế?” buột khỏi miệng, may hắn kịp thời trước nghẹn trở về.
Còn có thể là ai, còn có thể vì ai.
Mùi hương hoa quế ngọt ngào quanh quẩn mũi tự dưng trở nên có chút ngấy người, bất động thanh sắc mà chiếm cứ lực chú ý của hắn.
Yến Hoài khẽ cau mày, lục ra một gói túi thơm tự mình làm, lại ở trong phòng điểm nhánh gỗ trầm hương.
Hoắc Hương bưng cơm sáng tới cho Yến Hoài, thường thì Quý An cũng ăn tại đây, do đó Yến Hoài liền bảo Hoắc Hương cũng ngồi xuống dùng bữa chung.
Quý An thực biết điều lau chùi bàn ăn, bày biện bát đũa đâu đấy sẵn sàng, giặt sạch khăn tay tới gọi Yến Hoài: “Thiếu gia, ăn sáng thôi.”
Cậu đem khăn lông trình lên, an tĩnh đứng ở một bên chờ, hầu hạ Yến Hoài lau tay xong lại đem khăn tẩy sạch sẽ, đổ nước bẩn, hoàn tất mọi việc rồi mới ngoan ngoãn vào bàn ăn cơm.
Yến Hoài nhíu mày quan sát, cái loại xúc động khó chịu bị đè nén càng nặng thêm một tầng.
Một bữa cơm, Yến Hoài vô tâm tình ăn.
Quý An vốn dĩ lượng cơm ít, chỉ có Hoắc Hương ăn đến sung sướng tràn trề, đồ ăn trên bàn hơn phân nửa đều vào bao tử Hoắc Hương.
Ăn gần xong, Yến Hoài mới hổ khẩu đoạt thực gắp cái khối bánh cuối cùng nhét cho Quý An, bảo: “Hôm nay đẹp trời, ta mang hai người các ngươi đi ra ngoài dạo một chuyến.”
Động tác khuấy thìa húp cháo của Quý An tức khắc khựng lại, cậu ngước đầu lên nhìn Yến Hoài, đáy mắt toàn là vô thố cùng sợ hãi.
Cậu siết chặt cái thìa, còn chưa kịp mở lời, Hoắc Hương đã hết sức hưng phấn đề nghị: “Thiếu gia, chúng ta đi ra ngoại ô chơi đi.
Vừa tới bên này, còn chưa tham quan đủ đâu!”
Quý An hai bàn tay giấu dưới bàn dày xéo góc áo mình, môi mím chặt, nhìn Hoắc Hương đang thập phần phấn chấn cùng thiếu gia hiển nhiên tinh thần rất hứng thú, cậu chỉ đành kiềm chế run rẩy, giọng nhỏ xíu: “Được ạ.”
Thời tiết thực sự tốt, sau mưa thu rả rít là không khí thanh mát hợp lòng người, bầu trời cao trong trải lên màu xanh thoáng đãng như mới được gột rửa, ngày nắng ấm áp, phơi đến người xương cốt đều thả lỏng, cậu không thể quét đi vui thích của thiếu gia.
Nhưng cậu cũng sợ hãi