Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển! Pi pi (?????????) xem bình luận thật sự hảo hảo chơi, cười chết ha ha ha ha
- ------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi Yến Hoài thu được thư trong nhà gửi tới, hắn vừa mới từ bên ngoài về khách điếm trong trấn, bưng ly trà Quý An sớm pha cho ngồi thong thả uống.
Vùng này sinh trưởng mấy loại thảo dược quý, vài thôn xóm xung quanh đều dựa vào việc leo núi hái thuốc duy trì sinh kế, Yến gia mỗi năm lệ thường sẽ lại đây thu mua dược liệu.
Vì năm nào cũng đến nên mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, chỉ cần hoa mấy ngày công phu sự tình đã xong xuôi.
Nhưng thỉnh thoảng công việc phức tạp ngoài ý muốn, cũng thực sự rất là khiến người mệt mỏi, Yến Hoài không nóng nảy trở về, bảo quản sự thông báo mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày lại bàn tiếp lịch trình.
Trùng hợp, hắn cũng đã sớm muốn đến khu vực phụ cận tìm một vài loại thảo mộc trong sách, ấn theo sách, mấy vị dược liệu ấy đều rải rác ở đây.
Cha hắn thật sự nắm rất rõ cái cái đức hạnh của hắn, ngay từ khúc dạo đầu thư ông liền dặn dò trên đường không cần trì hoãn quá lâu, sự tình hoàn tất rồi thì mau chóng nhấc mông về nhà.
Đại tẩu hiện có thai, huyng trưởng không tiện nhích người tới bên đây, cha hắn nhớ cháu nội, ngay cả kế hoạch cuối tháng mười một cũng đã trù bị sẵn, hy vọng sớm chút kịp hồi bổn gia ăn năm mới.
Trong thư vài dòng sau là đôi ba chuyện dặn dò hắn trên đường phải chú ý sức khỏe, khí hậu trong nam không giống bắc, coi chừng không quen lại ảnh hưởng thân thể, cuối cùng mới nhắc nhiều ngày trước thiếu gia Tân gia đã tới cửa hai lần, hình như là có chuyện nhưng lại không có nói rõ chuyện gì, Yến nhị gia nghĩ có lẽ là việc riêng giữa đám tiểu bối, cũng không tiện xen lời, chỉ nhắc nhở Yến Hoài nếu là việc quan trọng thì đừng chậm trễ, gấp rút gửi phong thư hồi đáp người ta đi.
Yến Hoài đọc nhanh như gió, qua loa lướt hết bức thư, nhìn mấy dòng cuối đề cập Tân Trì đăng đàn, không khỏi ở trong lòng cười nhạt một tiếng, hắn tự nhiên biết Tân Trì mò tìm hắn là vì cái gì.
Dù sao cũng chính tay y đem bảo bối ném, hiện giờ muốn đòi trở về.
Mơ hay đấy.
Hắn trước nay không muốn cho Quý An cả đời chui rúc trong phủ mình, là người thì phải ra cửa, Tân gia truy vết tất nhiên sẽ biết Quý An ở chỗ hắn.
Ngày đem Quý An dàn xếp bên người, Yến Hoài cũng đoán được một bữa đẹp trời nào đó Tân Trì nhất định chạy tới trước mặt hắn đòi người, bất quá từ rày lưu Quý An, Yến Hoài ngay từ đầu đã không tính toán thả người về rồi.
Đều là sự tình trong dự kiến nên Yến Hoài không thèm đem lá thư này vấn vương, chẳng quan tâm gấp gấp vài cái nhét tay áo, nhà nhã uống cạn ly trà nóng, mới hô Quý An cùng Hoắc Hương, tính toán ra cửa đi ăn cơm.
Bọn họ vội vã nhiều ngày, sau ở khách điếm chỉ tùy ý lựa lựa vài món vô cùng đơn giản.
Hoắc Hương tham ăn, nghe thấy được đi ăn ngoài, thiếu điều cái đuôi to vô hình phía sau cũng quẩy luôn: “Thiếu gia, ta mới vừa cùng chưởng quầy khách điếm hỏi thăm rồi, qua hai con phố, có một nhà tửu lâu, chính là quán danh tiếng tốt nhất vùng.
”
Trên phương diện lùng mỹ thực, không ai qua nổi Hoắc Hương.
Yến Hoài buồn cười liếc Hoắc Hương một cái, gõ nhẹ cây quạt vào đầu y, nói: “đi thôi, đến cái tửu lâu kia.
”
Phía nam ẩm ướt nhiều, khẩu vị dân bản xứ thích ăn cay nhằm xua hơi ẩm.
Tửu lâu Hoắc Hương tìm thấy, nổi tiếng với việc chế biến các món ăn địa phương rất chính thống, đặc biệt là bốn món chiêu bài là nhất tuyệt —— nhưng cả bốn tất cả đều là món cay.
Hoắc Hương hứng thú bừng bừng, được Yến Hoài chấp thuận, không hề lựa chọn khó khăn, một hơi gọi bốn món đặc trưng đó, còn thúc giục chủ quán: “Chủ tử nhà ta đói bụng, phiền toái đồ ăn lên mau chút.
”
Chủ quán cũng thực nể tình, rất nhanh liền bưng trước một ít món kèm và hai món trong danh sách vừa gọi.
Không hổ tửu lâu lâu đời danh tiếng cực thịnh, đồ ăn sắc hương vị bao trọn, Hoắc Hương không nhịn nổi cuốn nước miếng: “…… Thiếu gia, ngài nếm thử đi?”
Làm khó y còn có thể nhớ chút quy củ này, chủ tử chưa động đũa thì không dám ăn, Yến Hoài cầm lấy chiếc đũa, cười bảo: “Ăn đi.
”
Hoắc Hương “Ai” một hơi dài, xem chuẩn miếng thịt sớm nhìn chằm chằm hạ đũa, ăn đến miệng bóng nhẫy.
Quý An lại thực ngoan, Yến Hoài nói ăn, nhưng Yến Hoài còn chưa giục, Quý An chỉ ngoan ngoãn nắm đũa không dám động, cậu cũng thèm, hồi bé hiếm khi đươc phép nếm thức ăn mặn, năm tháng đi theo Yến Hoài ăn uống cũng tạm chấp nhận, giờ nghe mùi thịt đôi mắt đều thẳng lăng lăng.
Như thế nào để đứa nhỏ thèm thành như vậy rồi, Yến Hoài trong lòng bất đắc dĩ, tay nhanh hơn não, chiếc đũa kẹp