Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~
- -----------------------------------------------------------------------------------------------
Đây là Tân Trì sơ sẩy, năm đó y tuổi tác nhỏ, mua hạ nhân lại không biết chuyện khế ước thân, chờ trở về nhà thì vội vàng ứng phó cha cùng tổ mẫu, đem Quý An quăng sau đầu, lâu dần hoàn toàn bị Tân gia quên mất.
Nói trắng ra, nếu Quý An không phải người an phận, tự mình tẩu thoát khỏi Tân phủ, thì cái danh hạ nhân bỏ trốn cậu cũng không được tính.
Người chung quanh dừng lại xem náo nhiệt càng lúc càng đông, còn tiếp tục giằng co nữa, dám chưa tới nửa khắc, cái tiêu đề - “Đại thiếu gia Tân phủ vì đoạt một tên tùy tùng với Yến gia nhị thiếu gia mà đánh nhau rồi” – chắc chắn sẽ bị dư luận thiêu dệt, bêu rếu khắp cùng làng ngõ xóm, Tân Trì thật sự gánh không nổi cái vai trong vở kich chết tiệt này.
Còn không phải chỉ là tên hạ nhân, Tân Trì đen mặt ngẫm, y thích đấy, nhưng chẳng đến mức cứ nằng nặc phải là Quý An.
Tân Trì bị câu chất vấn kia, một hơi cứng họng, xoay người nhấc bước: “Được, Quý An, là chính ngươi không muốn trở lại.
”
Y phất tay áo bỏ đi, Yến Hoài nửa cái liếc không thèm phân, ung dung thả mành xe ngựa, mới đem nhóc con đang khóc hu hu thành bóng bóng nước trong ngực moi ra, xem một cái, quả nhiên 4 mí đã sưng húp như hạch đào.
Hắn đỡ bả vai Quý An, hơi cúi thân xuống để Quý An nhìn chính mình, rất có chút bất đắc dĩ: “Ngày thường ngoan thế, lý do gì mà lời nói của ta, một câu cũng không nhớ được nha?”
Quý An khóc hổn hà hổn hển, nấc rồi nấc, rồi lại nấc, con ngươi giăng đầy sương mù nhìn Yến Hoài, cậu cảm giác Yến Hoài giống như có chút không cao hứng, tưởng tượng lại việc hồi nãy, cảm thấy Yến Hoài không vui cũng đúng thôi, cậu làm thiếu gia mất mặt.
Cậu run run, một câu xin lỗi buột miệng thốt ra: “Thiếu gia thực xin lỗi……”
Sau đó cái đầu ủy mị mới muộn màng nhớ lại những dỗ dành mà ai đó từng dạy, chính sự xuất hiện đột ngột của Tân Trì khiến cậu phát ngốc trở lại, chẳng phải Yến Hoài đã sớm vô số lần khẳng định với cậu rằng hắn sẽ không bao giờ không cần cậu?.
Là con người, nếu ở trong tuyệt cảnh, mặc cho vô vọng thì vẫn có thể kiên cường giãy giụa hai phần, điều đáng sợ chính là phân tuyệt cảnh này một khi bị thấu vào chỉ tia ánh sáng nhỏ, hàng phòng ngự nhất định sẽ đổ sụp tan tành.
Quý An nước mắt rớt đến càng hung, liền hô hấp cũng mang rung âm, ủy khuất mãnh liệt và tim đập quá nhanh làm cậu khóc nhũn cả người, tưởng chừng muốn đem toàn bộ nước trong cơ thể xối cạn mới chấp nhận từ bỏ.
Cậu khụt khịt hướng Yến Hoài cọ cọ, cắn môi muốn chui vào trong lòng ngực Yến Hoài, hơn nửa ngày trong sự kiên nhẫn chờ đợi của hắn ráng nghẹn tới một câu: “Ta không muốn đi……”
Quý An sợ cậu thật sự chọc Yến Hoài không vui sẽ bị đẩy ra, gắt gao túm góc áo Yến Hoài ô ô nỉ non: “Thiếu gia, ngô…… Ta không…… Không muốn đi……”
Cậu nói một câu thì đánh cái cách một lần: “Ta, ô…… Không có không tin thiếu…… Thiếu gia, ta…… Ta chính là…… Ô…… Bị dọa sợ……”
May mắn Yến Hoài không có đẩy cậu, thế vào đó là khẽ khàng xoa gương mặt cậu, đem cậu vòng lấy ôm trong lòng.
Người ủ giữa hai cánh tay hắn run rẩy, nhưng thân thể thực mềm mại, cũng thực ấm áp, Yến Hoài ôm Quý An, vô lực suy nghĩ, bé con khờ khạo rốt cuộc vẫn là không hiểu, rằng cái câu “An An về sau đi theo ta” mà hắn đáp Tân Trì là có hàm ý gì.
Yến Hoài tinh mơ đã lường được, Quý An một cửa này bắt buộc phải bước.
Hắn không tính toán, cũng không thể nào cả đời giấu giếm người, mà Tân Trì lại ráo riết âm thầm lục soát, mai sau giáp mặt là chuyện khó tránh khỏi.
Hắn thật ra hy vọng Tân Trì sớm một chút tìm tới cửa, có thế chuyện này mới có thể nhanh chóng sáng đầu sáng đuôi, sạch sẽ trôi qua, tương lai Quý An cũng chỉ gắn bó cùng Tân gia, với Tân Trì hoàn toàn cắt quan hệ.
Nhưng Yến Hoài rốt cuộc vẫn là không nghĩ tới, hắn tỉ mỉ dưỡng hai tháng, mắt thấy người so lúc vừa đến trong phủ đã thân cận hắn không ít, hôm nay đối diện Tân Trì, vẫn cứ bị dọa đến ném mất hồn.
Yến Hoài nhận thấy có điều gì đó không ổn, theo lý thuyết nếu Quý An không nhớ thương Tân Trì, đối với hắn dựa dẫm, thì hồi nãy khi giáp Tân Trì đáng lẽ cậu không nên tỏ ra thiếu tin tưởng hắn như vậy, cũng không nên bị dọa thành bộ dáng sợ hãi như chuột sợ mèo.
.
Nhóc con đã ngoan lại ngốc, miệng chỉ dùng để bài trí làm đẹp, cái nên thưởng thì không biết đòi, thứ ủy khuất thì không biết phân trần, một hai phải bức cho nóng nảy, gánh không xuể mới miễn cưỡng đáng thương hề hề nhổ ra tí ti tâm sự.
Hiện tại thật sự không tính là thời điểm tốt nói chuyện, Yến Hoài chỉ có thể đem cậu vòng chặt chút, dụ dỗ cậu: “Ngươi còn khóc nữa sẽ mù thật đấy.
” Quý An là nhóc ngốc, rất chậm chạp, mà Tân Trì thì vốn là kẻ thông minh.
Cảnh nhóc ngốc khóc lóc rối tinh rối mù được Yến Hoài ôm vào trong ngực giống như tống một cái gai vào