Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển!
- --------------------------------------------------------------------------------------
Bởi vì lời nói của Yến Hoài, Quý An cho đến khi trở về phòng vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, chỉ biết nhắm mắt theo đuôi dán sau Yến Hoài, ngay cả trong phòng, Hoắc Hương đứng chình ình ấy cũng không phát giác.
Nhóc con còn bận choáng váng, Yến Hoài tạm thời mặc kệ cậu, đem hộp đồ ăn đặt ở trên bàn, bảo Hoắc Hương đi lấy thêm một bộ chén đũa tới.
Yến Châu luôn luôn biết đệ đệ y ham ngọt, đồ ăn là bánh trôi, rải thịt băm, đựng đầy chén nóng hôi hổi, khi bưng ra vẫn còn ấm.
Hắn nếm một ngụm, quả nhiên là hương vị hắn quen thuộc, nhưng cơm chiều đã ăn nhiều, ăn không nổi nữa, đút cho Quý An ngốc nghếch một miếng: “Ăn ngon sao?”
Cậu vừa tới phủ bên này, đi đâu lấy nước nóng, Yến Hoài sợ cậu lạc, lập tức đem người ngăn lại: “Ngươi tìm được nhà bếp sao? Trở về ngồi đi, lát Hoắc Hương đi làm.
”
Quý An giờ mới sực nhớ bọn họ hiện tại không phải ở Yến phủ kia, đành phải thành thành thật thật ngồi trở về bàn, bị Yến Hoài đút thêm viên bánh trôi, nhỏ giọng kháng nghị: “Ăn không vô ạ……”
Hoắc Hương trở về đúng thời khắc thấy Yến Hoài đang đem nửa viên bánh trôi Quý An ăn còn thừa đưa vào miệng, câm nín một biểu tình “thực chói mù mắt”, đôi chim cu thực biết diễu võ dương oai, căn bản không để bụng cảm thụ người bình thường mà.
Nhưng nửa đôi đoạn tụ là chủ tử y, Hoắc Hương chỉ có thể phiết miệng dọn chén đũa mới lên bàn: “Thiếu gia, ngài muốn phân hai phần không?”
Yến Hoài tự động thủ, một chén bánh trôi chỉ rút hai ba viên, sau đó đem phân nhiều hơn tính cả hộp đồ ăn đưa cho Hoắc Hương: “Cầm đi ăn đi.
”
Hoắc Hương lập tức thu hồi bôi bác vừa nãy đối thiếu gia nhà mình, thiếu gia vẫn là thiếu gia tốt, không phải có phu nhân mà quên y.
Y hoan thiên hỉ địa tung tăng bưng nước ấm cho Yến Hoài, nhảy chân sáo vui rạo rực xách hộp đồ ăn và bánh trôi đi.
Quý An ăn không nổi, bèn nhảy xuống ghế hầu hạ Yến Hoài cởi giày rửa chân, lại đi giúp Yến Hoài phô ngay ngắn giường đệm, rồi chợt xấu hổ phát hiện trên giường chỉ có một tấm chăn, một cái gối đầu.
Đi theo Yến nhị gia về đều là hạ nhân cũ, ở trong phủ đều có sẵn chỗ ở, chỉ có Quý An vừa tới, không ai nhớ cần phải sắp xếp nơi trú cho cậu cả.
Nói thế thôi ngược lại cũng không quá nghiêm trọng, Hoắc Hương kỳ thật nhớ, nhưng y nghĩ tới nghĩ lui, ước chừng thiếu phu nhân khẳng định trụ tại phòng ngủ thiếu gia, y mệt tâm làm chi, đơn giản từ bỏ, Yến Hoài đương nhiên cũng nhớ, nhưng là hắn cố ý không thèm nhắc.
Quý An đứng ở trước giường do dự, đầu nhỏ không biết suy nghĩ cái gì, mặt đều đỏ, nhấp môi chạy đi tìm Yến Hoài: “Thiếu gia, trên giường chỉ có một cái chăn, chăn dự trù để chỗ nào ạ?”
Yến Hoài hai viên bánh trôi ăn mãi đến bây giờ vẫn chưa xong, đang rì rì nhai kỹ nuốt chậm, vọng liếc trên giường, ung dung nói dối: “Ta lâu không ở nhà, sợ là không có chăn gối thừa.
”
Quý An ngẩn ngơ, lỗ tai cũng đỏ: “Kia…… Ta làm sao bây giờ nha.
”
Trong chén, ăn hết cái bánh trôi cuối cùng, Yến Hoài cầm khăn lau khô chân, giống như thương lượng với Quý An: “An An ủy khuất một chút, cùng ta ngủ một giường dùng một chăn đi, được không?”
Quý An người đều bị bán rồi, còn ngây thơ giúp thiếu gia của cậu đếm tiền: “Thiếu gia không chê ta sao……”
Yến Hoài đi súc miệng, ôm Quý An hướng mép giường: “Chính là đâu có chăn dư, An An ngủ cần phải thành thật đấy, đừng đá ta nhé.
”
Làm khó Quý An lâu lâu mới có thể tự tin chút, tướng ngủ của cậu rất ngoan, lập tức bảo đảm: “Ta thực thành thật.
”
Yến Hoài nén cười cùng Quý An cởi áo ngoài, để Quý An ngủ ở giường trong, chính mình đi tắt đèn, lại nằm trên giường, mở cánh tay đem Quý An vớt vào trong lòng, ôm đến kín kẽ.
Trước kia ôm cũng chỉ có thể cách chăn ôm, giờ phút này rốt cuộc được như ý nguyện ôm nương tử nóng hầm hập, Yến Hoài mỹ mãn siết vòng tay đem người ta gò chặt thêm chút: “An