Ngày mồng tám tháng chạp đảo mắt liền đến, tục ngữ nói qua ngày mồng tám tháng chạp chính là năm mới, bầu không khí ngày tết càng trở nên nhộn nhịp, tưng bừng.
Đã nhiều ngày Quý An chân bị thương, sưng không xẹp được, chứ đừng đừng nói có thể ra cửa, chỉ đành tùy ý Yến Hoài đem mắt cá chân của cậu bao như cái bánh chưng, thành thành thật thật tĩnh dưỡng.
Bất quá bên ngoài gió lạnh thấu xương, bản thân Yến Hoài cũng lười ra ngoài, dứt khoát nhàn tản ở trong nhà bồi cậu.
Thay đổi phủ đệ, thay đổi thư phòng, nhưng sinh hoạt dường như chẳng bất đồng gì cả, trong phòng châm huân hương thơm ngát, Yến Hoài dựa vào gối mềm đọc y thư, Quý An làm tổ bên cạnh hắn luyện chữ, trên bàn còn bày vài món điểm tâm, là cho Quý An nhấm nháp ăn vặt.
Yến Hoài nhận được một quyển sách y thư cổ bản thiếu, là thời điểm bọn họ còn chưa trở về, Yến Châu nhờ bằng hữu giúp hắn tìm, gáy sách đã rách tung toé, còn thiếu một số trang, nhưng nội dung xác thực tỉ mỉ thú vị, ví dụ như có rất nhiều thảo dược phổ biến có liệt kê thêm nhiều dược hiệu bình thường không ngờ tới, hoặc một ít thảo dược cộng đồng sao phục thế nhưng lại xuất hiện hiệu quả không tưởng tượng được, đã nhiều ngày hắn vẫn luôn bận rộn sao chép trích lục.
Nhưng, hôm nay không thể không xuất môn, tập tục lệ thường phải tế tổ kính Phật, Yến gia từ sáng sớm đã chuẩn bị xong việc khởi hành đến tông miếu.
Không chỉ một chi này của hắn, cả nhà đại bá bên kia cũng sẽ cùng đi, người nhiều chuyện phức tạp, chân Quý An chưa lành hoàn toàn, đứng cả ngày khẳng định chịu không nổi, Yến Hoài chỉ có thể đem người lưu tại trong nhà, mang mình Hoắc Hương theo.
Trời mới tờ mờ hắn đã phải rời giường, Quý An hẵng còn nép trong lòng ngực hắn ngủ ngon lành, nắm tay nho nhỏ lôi kéo tay hắn, non nửa khuôn mặt chôn ở trong chăn, hơi thở thanh thiển đều đều, mái tóc xù xù theo nhịp thở rung rung.
Ôm ôn nhu hương, ai còn nhớ rời giường, Yến Hoài lại dựa thêm chốc lát, đợi bên ngoài nghe thấy tiếng hạ nhân dọn đồ vật, mới lưu luyến xoay người bước xuống.
Hắn vừa động, Quý An liền tỉnh, mê mang dụi dụi hai mắt: “Thiếu gia……”
Quý An tham ngủ vừa dưỡng thành không bao lâu, ở Tân gia cậu luôn dậy sớm lo liệu mọi thứ phục vụ Tân Trì, thời gian đầu đến bên Yến Hoài cũng luôn là đến giờ liền tỉnh, tốn thật nhiều ngày, mỗi ngày đều ngủ cạnh hắn, tỉnh rồi tiếp tục nằm trở về ngủ, mới dần dần dưỡng xong thói quen này.
Yến Hoài không cho cậu ngồi dậy, chính mình lại leo lên đem góc chăn dịch dịch tốt giúp cậu, nhẹ giọng nói: “Ngươi ngủ tiếp đi, ta sẽ về trễ một chút, chờ vết thương trên chân ngươi lành lặn hẳn, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi.
”
Quý An ngủ đến mông lung, vâng lời lùi về trong chăn, nói chuyện thanh âm có chút dính dính, nghe như đang làm nũng, nhỏ giọng dặn dò: “Thiếu gia nhớ phải mặc dày chút, nếu không sẽ cảm lạnh……”
Hai tay cậu bám mép chăn, kéo ngang mũi, lại thủ thỉ: “Còn có,….
thiếu gia nhớ sớm chút trở về nhé.
”
“Được.
” Yến Hoài dẫm giày xuống giường, cúi người ở trán Quý An từ tốn đặt cái hôn, “Bếp nhỏ trong viện ngươi cần thì cứ tùy tiện dùng, cơm trưa nay An An phải ăn hết không được bỏ mứa đấy, buổi tối ta về lại dẫn ngươi đi ăn ngon”
Quý An bị thân thẹn thùng, hướng trong chăn rụt rụt, đỏ mặt “vâng” một tiếng, Yến Hoài mỉm cười, tay chân nhẹ nhàng ra cửa.
Hoắc Hương đã ở bên ngoài chờ sẵn, nhìn thấy Yến Hoài chạy nhanh đệ quần áo sang: “Gia của nô tài rốt cuộc ngài cũng mò dậy rồi, lão gia và phu nhân đều chuẩn bị xong từ lâu, chỉ chờ mỗi ngài thôi ạ.
”
Yến Hoài một bên khoác quần áo một bên “ Suỵt” một cái: “Nhỏ giọng chút, An An còn đang ngủ.
”
Hoắc Hương: “…… ồ.
”
Y vác vẻ mặt đau khổ liếc liếc cửa phòng ngủ đóng chặt, lại nghĩ đến chính mình nửa khắc trước khư khư canh chỗ đây, sợ thiếu gia nhà y dậy trễ chọc lão gia phu nhân không vui, không khỏi bi ai hồi hồi, nhỏ giọng mếu máo: “Nô tài cũng chưa ngủ tỉnh a……” Trời sinh Yến Hoài lỗ tai hơi bị nhạy, như bay cuốn hoàn tất đai lưng, gõ Hoắc Hương một cái: “Im miệng.
”
Tế tổ kính Phật kết thúc buổi trưa, sau đó Yến gia mở kho phát cháo phát gạo, vẫn luôn tay luôn chân đến tận buổi chiều tối mới tính chấm dứt kế hoạch.
Từ khi Quý An tới Yến gia, cơ hồ thời khắc đều đi theo bên người Yến Hoài, đây là lần đầu tiên bị lưu trong nhà chờ Yến Hoài.
Lúc đầu Quý An có điểm mới lạ, cậu tạm thời không có chủ tử ước thúc, Yến Hoài