Tác giả có lời muốn nói: Leng Keng, lại có người sắp đánh mất lão bà mỹ nhân rồi…..
- -----------------------------------------------------------------------------------
Ông chủ tiệm may biết thân phận Chương Hoa, từ khi Chương Hoa gả vào tri phủ, bắt đầu lấy thân phận nữ tử xuất hiện, xiêm y của y đều xuất phát từ một tay nhà này. Nha hoàn đi ra ngoài truyền lời Chương Hoa, chốc lát sau ông chủ cửa hàng liền tự mình đôn đả tiến vào.
Người ngoài không biết bây giờ tri phủ cùng Chương Hoa xích mích đủ thứ chuyện, chỉ biết đây là vị thiếp tri phủ cưng chiều nhất, tuyệt đối không dám đắc tội, nói năng đều cầm chừng dè xẻn, ông chủ trán nhễ nhãi mồ hôi, từng chữ cân nhắc: "Phu nhân, vị tiểu quý nhân vừa rồi đặt, đặt xiêm y nam tử, ngài..."
Ông liếc trộm vẻ mặt Chương Hoa, sờ không ra tâm tư vị trước mặt, mồ hôi trán túa càng nhiều: "Ngài sợ là cần đo kích thước thêm lần nữa.
”
Chuyện ngoài dự liệu của Chương Hoa, tay bưng chén trà chững chút, mỉm cười: "Vậy thì thôi, ta mặc không được.
”
Hắn đứng dậy toan rời đi, nhưng đột nhiên đổi ý: "Mà thôi, ngươi ra ngoài chờ, tí ta sẽ tới đo." ”
Ông chủ cái ót mồ hôi chảy như nước mắt, bỏ chạy, nha hoàn khép cửa, không rõ ý tứ Chương Hoa, do dự: "Phu nhân.
Ngài..."
Chương Hoa cẩn thận đánh giá nàng một phen, sau đó mới hỏi: "A Anh, ngươi đi theo ta...!năm năm rồi, phải không? ”
A Anh lắc đầu, sửa: "Sáu năm ạ, tháng giêng ta đến bên cạnh phu nhân, tính ra là sáu năm hơn.
”
Chương Hoa "Ừ" lại hỏi: "Vậy nếu ta không muốn tiếp tục đợi trong phủ, ngươi tính toán đi theo ta hay là ở lại? ”
A Anh nghe thấy câu này, cả kinh: "Phu nhân, ngài...!Ngài..."
"Gọi ta công tử đi." Nhiều năm như vậy, Chương Hoa lần đầu tiên sửa cách xưng hô của nàng đối với mình, nói, "Ta làm phu nhân bao nhiêu năm, hắn nhưng thực ra yên tâm, lưu một nữ tử ở trước mặt ta hầu hạ...!Chỉ là A Anh, ta rốt cuộc vẫn là nam nhân, ngươi đi theo ta đại khái cũng không tiện, cho nên ta không cường lưu ngươi, nếu không muốn, ta trước tiên thay ngươi tìm một nhà tốt, gả ra ngoài.
”
A Anh nơi nào tồn tâm tư tự mình bỏ đi, thịch một phát quỳ trên mặt đất, luống cuống lộn xộn: "Phu nhân đang nói cái gì, phu nhân không ở trong phủ thì có thể đi đâu? Phu nhân..."
Nàng nhìn gương mặt Chương Hoa, dừng sửa miệng: "Công tử, công tử mấy ngày nay trong lòng tức giận, nô tỳ biết, nhưng lão gia đối xử với ngài rất tốt, nô tỳ, nô tỳ...!Công tử giải thích với lão gia..."
Chương Hoa trông nàng bị dọa lắp bắp, liền biết mình không gánh nổi phần tri kỷ này.
Vừa hay, mang một nữ tử theo bên cạnh tên đoạn tụ như y lắm thứ rắc rối, lúc y tới hai bàn tay trắng, giờ ra đi cũng không nên lằng nhằng.
Chương Hoa nâng người dậy,: "Hắn đối xử tốt với ta ta tự nhiên biết, ta đương nhiên biết, tốt chứ…..
Ta vốn cũng là khuyên mình như vậy, nhưng ngươi xem, ông trời cũng nhìn không nổi ta tự mê hoặc bản thân, để cho bọn họ lảng vảng trước mặt ta, rõ ràng muốn nói cho ta biết, không phải không làm được, mà là không muốn làm.
”
Y luôn rất hiếm khi khó xử chính mình, bằng không mấy năm nay khẳng định không sống nổi.
Bất quá, hôm nay y chỉ có thể hâm mộ liếc mắt nhìn nơi Quý An vừa mới đứng qua, tuyệt vọng lại giải thoát, đem vô số điểm tốt mình từng thay người nọ tìm, toàn bộ lật đổ.
—— tình không đủ sâu nặng thôi..
Nhưng A Anh không hiểu, nằng nặc khóc lóc khuyên y đừng lẩn quẩn trong lòng, Chương Hoa không nói nhiều với nàng nữa, thở dài: "Thôi, ngươi cảm thấy nhà nào tốt, ngày mai ta chuẩn bị của hồi môn cho ngươi.
”
Sau y không quản tiểu nha hoàn khóc lóc sướt mướt, lưu một câu "Ta đi ra ngoài, ngươi tự mình trở về trước đi" liền đẩy cửa rời khỏi, đo kích thước thân thể, lại vẫn cảm thấy cấp bách như cũ, trực tiếp hỏi vóc người có khác biệt quá nhiều so thành phẩm đã làm xong hay không, chi thêm tiền đem quần áo có sẵn mua hết.
Giả nữ ngần ấy năm, y đều sắp quên mất, hồi trước bản thân cũng từng là một thiếu niên lang trương dương tiêu sái.
Y chưa biết con đường phía trước có gì đang đón, nhưng y đã gặp qua Yến Hoài và Quý An, không thể cứ tự lừa mình dối người.
Bất quá chưa đi được vài bước, phía sau có người chạy ào tới, gọi y: "Công tử! ”
A Anh nước mắt chưa kịp lau, gấp gáp chạy, lảo đảo khóc cầu: "Công tử đi đâu ta liền đi đó, ta không lập gia đình, ta hầu hạ công tử cả đời..."
Chương Hoa khóe miệng lộ nụ cười, nói: "Được.
”
Mang theo tiểu nha đầu không thể như một mình y không vướng bận, Chương Hoa nhấc nhấ túi tiền, nói: "Vậy ngươi hồi phủ một chuyến, giúp ta đưa phong thư cho vị chính phòng kia, lại đi vào phòng ta, đem ngân phiếu ta tích góp lấy ra đây.
”
A Anh mặt mũi lem luốc ngây ngốc hỏi: "Công tử, chúng ta đi đâu ạ? ”
Chương Hoa quay về tiệm may tìm người mượn giấy bút viết thư, thẳng thừng: "Vào kinh ứng thí.
”
Quý An vẫn chưa biết giữa cậu và Chương Hoa đã xảy ra liên hệ kỳ diệu như thế nào, cũng sẽ không biết cả hai đối với vận mệnh của đối phương tạo nên ảnh hưởng ra sao, hiện tại đang vi vu trong Trân Bảo Các, tỉ mỉ chọn vòng tay vàng nhỏ đeo cho bé sơ sinh.
Phần lễ vật này không phải dành cho đôi long phượng thai của Yến Châu, Quý An muốn mua tặng cho Thúy Hòa.
Dạo trước vô tình chạm trán Tân Trì ở chùa, Tân Trì từng nói Thúy Hòa mang thai, nhưng lúc ấy cậu quá sợ hãi, trong lòng lại sốt ruột "bệnh" tình Yến Hoài, nhất thời không kịp phản ứng, mãi đến bữa sau mới hậu tri hậu giác, bắt được tin tức từ lời nói Tân Trì.
Cậu nhận ân tình săn sóc của Thúy Hòa, trong bụng luôn xem Thúy Hòa như chị, vô cùng nhớ mong.
Cậu không hiểu nổi sự thay đổi thái độ của Tân Trì, nhưng cậu