Bàn về mạch nhân tuyến ẩn nấp dưới trướng Tam hoàng tử, mười thành thì hết chín thành mật thám do Trịnh Hủ thầu chắc trong tay, nếu hắn có kế hoạch muốn điều tra Chương Hoa, mười cái Chương Hoa khẳng định từ xa lơ xa lắc, đã bị hắn tra đến ngửa bụng lên trời.
Nhưng Chương Hoa lại như vô tình, cố ý lảng tránh vấn đề của hắn, y chớp khẽ hàng mi mật mật, đẩy chén thuốc về phía hắn một chút: "Tiểu Trịnh đại nhân hôm nay phải dầm mưa lâu thế, vẫn là nên uống hết thuốc trước đã.
”
"Thân thể ta đáy tốt, không cần uống thuốc đâu." Trịnh Hủ nằng nặc không nhận, lại đem chén thuốc đẩy ngược về, sau đó kéo kéo quần áo ẩm ỉ hoài không khô nổi trên người, bẽn lẽn yêu cầu Chương Hoa, "Chỉ là….
quần áo ướt mặc khó chịu quá, chắc phải mạn phép hỏi mượn Chương đại nhân, chuẩn bị giúp ta một kiện quần áo khô để thay.
”
Chương Hoa không tiếp tục cùng hắn thoái thác nữa, nhấc chân thong thả đi ra ngoài gọi quản gia, dặn dò lĩnh thuốc thang xua hàn đến, lại bảo kiếm một bộ xiêm y rộng rãi hơn chút, mới hơn chút đưa lại đây.
Phân phó xong, y trở về nói với Trịnh Hủ: "Năm nay chưa kịp đặt may quần áo mới, đều là những bộ năm trước mặc qua rồi giặt rửa sạch sẽ, Trịnh đại nhân chớ có ghét bỏ", sau đó đem chén thuốc đã bị gió thổi nguội tới nhiệt độ thích hợp kia, lượng lượng chút, chậm rãi uống cạn.
Y không gọi mình là Tiểu Trịnh đại nhân giống vừa nãy.
Trịnh Hủ nhìn Chương Hoa yên tĩnh ngồi đối diện, khuôn mặt đằng ấy thực nhỏ, một cái chén thuốc con con thôi, đã có thể che đi hơn non nửa diện tích rồi, phần lộ ra chỉ còn mỗi đôi chân mày thanh lãnh tự phụ.
Đầu ngón tay Trịnh Hủ khe khẽ cong cong, dùng ánh mắt đo đạc khổ mặt Chương Hoa, kết luận là, một bàn tay của chính hắn liền có thể dễ đàng bao trùm đối phương.
Đúng lúc này quản gia gõ cửa, đưa sang bộ xiêm y vẫn nửa mới, phủ đệ của Chương Hoa thuộc hàng tầm trung, nếu không phải quản gia vì muốn tìm y phục rộng thùng thình phải phí kha khá thời gian, thì hiệu suất còn có thể càng mau.
Tuổi đời Chương Hoa còn quá trẻ, danh xưng lão gia gọi lên nghe có vẻ già nua, gọi thiếu gia thì càng không đúng phẩm cấp, nên trước giờ quản gia đều chỉ gọi Chương Hoa là "Đại nhân", lão bẩm: "Đây là trang phục ngài cần ạ.
”
Chương Hoa gật gật đầu tỏ ý đã biết, thuận tiện đem chén thuốc mình uống xong chuyền sang cho quản gia, dặn dò ông: "Vị tiểu Trịnh đại nhân đây, hôm nay muốn hạ xá ở phủ chúng ta, ngươi đi phòng cho khách thu thập don dẹp một chút, còn có, chốc lát y phục hắn thay xong, nhớ lấy cầm đi hơ lửa hong khô.
”
Trịnh Hủ cũng theo đứng dậy bước đến cửa, khách khí nói: "Làm phiền rồi.
”
Quản gia vội vàng liên thanh từ chối "không dám ạ", nhanh chóng lui khỏi phòng đi làm nhiệm vụ sắp xếp phòng khách, ông vừa khuất bóng, Trịnh Hủ đã lập tức xoay lưng khép kín cửa, cực kỳ tự nhiên bắt đầu tùy tiện lột quần áo ướt âm ỉ trên người.
Hắn phảng phất như không có chút xíu cảm giác không ổn chỗ nào, tỉnh bơ cởi áo khoác bên ngoài, dư quang còn không quên liếc liếc phía chương hoa vài cái, áo ngoài xong lại đựa tay chậm rì rì mở vạt áo trong.
Hồi trước, Chương Hoa đã có dịp vô tình ngó thấy vết thương nhỏ nứt vỡ nơi cổ tay hắn, lần này Trịnh Hủ không biết xấu hổ, đem toàn bộ nửa phần trên đều trần trụi triển lãm ra, hai vết sẹo xấu xí vằn vẹn chắn chéo lưng thoát không qua mí mắt Chương Hoa là chuyện bình thường.
Chương Hoa không quá am hiểu về binh khí, mơ hồ suy đoán vết thẹo ấy hẳn là vết đao gây nên, đâm rất sâu, rất có thể thời điểm đó đã lút tận xương, chỉ quyết hạ tử thủ mới có thể lưu lại vết sẹo sâu đến nông nỗi kia.
Bất quá, ngoại trừ hai vết sẹo dữ tợn ác liệt, cơ gân xương cốt của Trịnh Hủ đều vô cùng cân xứng rắn rỏi, lưng mỏng và tràn trề dẻo dai, vai rộng eo thon, bắp thịt căng cứng lực lượng mười phần, ngoan ngoãn nằm ngủ đông dưới lớp da lúa mạch săn chắc, tất cả hòa hợp nhau mà không hề gây nên xíu cảm giác đột ngột kỳ cục gì.
Tuy nhiên, ở diễn biến thực tế, Chương Hoa kỳ thật chỉ liếc thoáng hắn một cái liền rũ mắt xuống, mấy ngón tay tùy tiện lật xem trang giấy vẽ chi tiết công trình đặt đầu bàn, chuyển động mắt thậm chí còn chẳng thèm nghỉ mệt, bởi vậy, chính bản thân Chương Hoa cũng lạ lùng, thẩm nhủ không rõ tại sao y thế mà có thể nhìn thấy mười mươi vết sẹo trên cơ thể Trịnh Hủ được.
Bằng này tuổi đã nhận được sự trọng dụng tín nhiệm của Tam Hoàng tử, xem ra cũng phải nếm qua không ít khổ sở thì cũng nhiều đớn đau.
Ánh nhìn Chương Hoa lặng lẽ nhẹ nhàng miêu tả bản vẽ đưa ngang trước mặt, đem toàn bộ địa phương mấy bữa kế tiếp phải gấp rút tu chỉnh đều ghi nhớ kỹ trong lòng, sau mới tự tại tùy ý nhấp nhấp uống một hớp trà sâm, đối với cái tên “ liêm sỉ nhét đất” đang cởi quần áo cách y không xa, dứt khoát lựa chọn phi lễ chớ nhìn.
Trịnh Hủ thoát bóng loáng nửa thân trên, không đợi đến chương Hoa đầu bên kia có động tĩnh gì, mắt thấy không thể tiếp tục thi gan cởi nữa, đành phải xoay người đi vài bước về phía y, đến bên cạnh Chương Hoa, cầm lấy khăn tay đặt sẵn trên bàn, chính là cái vừa nãy Chương Hoa đưa cho hắn lau nước mưa, một bên lau hơi nước ẩm ướt dính dính, một bên cố ý ép sát Chương Hoa, lại một bên ra vẻ trấn tĩnh, mở lời: "Đa tạ Chương đại nhân.
”
Chương Hoa bây giờ mới chịu nâng mi mắt, dùng loại nhãn thần “giếng cổ vô ba” đầy bình tĩnh nhàn tản dò dò Trịnh Hủ, duỗi tay đem kiện áo khoác ngoài vắt trên thành ghế gần đấy, đặt tới bả vai hắn, mở miệng mờ nhạt đáp: "Gió đêm hãy còn lạnh, tiểu Trịnh đại nhân vẫn là nên cẩn thận thêm chút.
”
Cách sợi vải đan xen chằng chịt, Chương Hoa cho dù một tấc làn da của Trịnh Hủ cũng đều không phạm phải, động tác lưu sướng tuyệt không có tí ti nào vượt chuẩn mực khuôn phép, nửa săn sóc nửa khách khí.
Nhưng Trịnh Hủ vậy mà suy nghĩ chỉ nhảy ra mỗi cái kết luận qua loa lạc quẻ, tay quan văn quả nhiên thực sự quá là ấm áp mềm mại mà.
Chăn bông mềm mại thoải mái, trong phòng an nhàn yên tĩnh, Chương Hoa