Đó là một đêm chú định không có khả năng yên tĩnh.
Nửa đêm trước, bọn họ giết người phóng hỏa, nửa đêm sau, bọn họ cùng nhau trải nghiệm Vu Sơn vân vũ.
Trịnh Hủ vẫn luôn cảm thấy Chương Hoa giống như hơi nước trong khí trời u cốc, tụ thành giọt nước lơ lửng rơi xuống nơi vành núi xa xôi, hòa cùng một mảnh sương mù mờ mịt, làm cho người ta nhìn không rõ, nói là cách khá xa, nhưng lại ở địa phương ánh mắt có thể nhìn thấy được, nói là cách gần, thì lại chẳng có biện pháp gì chạm tới.
Nhưng người như gió như sương như xa như gần này, có lẽ chỉ bề ngoài là trông vô tri, bởi khi hắn ôm y vào trong ngực, lại không hề xuất hiện góc cạnh lạnh lẽo nào, cánh môi hồng nhợt nhạt mềm mại ẩm ướt, làn da cơ thể chất chứa một loại xúc cảm thực tinh tế nhẵn nhụi, y sẽ bị hắn hôn đến khóe mắt ướt hồng, cũng sẽ xuôi theo động tác của hắn mà khe khẽ run.
Trịnh Hủ đặt Chương Hoa lên giường, ngón tay theo góc áo lót trượt vào, từng tấc từng tấc dọc theo thịt nhỏ bên hông Chương Hoa hướng lên trên, khẩn khoản vui sướng, chân thật tràn vào trong đầu.
Người tập võ vốn không câu nệ tiểu tiết, ngày thường chỉ cần có chỗ có thể ngủ là ngủ, căn bản chưa từng có ý nghĩ thừa thải, gì mà chăn đệm giường, cho nên Trịnh Hủ tối nay mới biết được, hóa ra giường của hắn cũng không quá ổn định, người ở trên giường động tác hơi kịch liệt chút thôi cũng sẽ phát ra một ít âm thanh cọt cà cọt kẹt, nhưng đều không nghiêm trọng, bởi ngẫu nhiên sẽ bị thanh âm thở dốc của Chương Hoa che lấp qua, mặc dù có đôi khi che không nổi tương đối rõ ràng, nhắc nhở hắn, có lẽ Chương Hoa chịu không nổi.
Trên màn giường xâu chuỗi một hàng tua rua, trong bóng tối không thể nhận rõ ràng nhan sắc của nó, khiến Chương Hoa bỗng chốc thần hồn có chút mênh mang.
Nửa khắc trước Trịnh Hủ hỏi y về "gia quyến", vấn đề cũ kỹ ấy làm cho y nhớ tới một số người cùng đôi ba chuyện đã phủ bụi mấy năm rồi, cũng không thường xuyên nhớ tới, những ký ức kia dường như đã trôi vào dĩ vãng thật lâu thật dài, vì thế không còn vấn vương nữa.
So sánh ra, Trịnh Hủ là nhân vật mới, sinh sinh động động cố tình xâm nhập vào cuộc sống của hắn, càng thêm sâu sắc hơn đôi phần.
Không,! ! phải là rất nhiều.
Chương Hoa chậm rãi nhắm vành mi cong, đem chính mình thỏa thuê chìm đắm khung cảnh đen đặc đây, cảm nhận mồn một được nhiệt độ nóng hổi truyền đến từ trên người Trịnh Hủ, theo từng cái vuốt ve chiều chuộng còn có đồ vật chạm chạm vào thân thể y, sắp cùng thể xác này tương liên chặt chẽ.
Tuy nhiên, vẫn còn một số thứ trong bộ bão rò rỉ thoát ra khỏi chiếc hộp bao vây chặt chẽ, ký ức cơ thể đôi khi còn mạnh mẽ hơn nhiều so với khối óc chăng.
Gió đêm thổi qua lành lạnh se se, trên người hiện tại