Sau đêm đó, ba ngày liên tiếp Tạ Phi không có đăng nhập vào game, nếu không phải là bận rộn xử lý việc trong công ty thì cũng là đến trường đọc sách, ngày ngày trôi qua một cách vô cùng tĩnh lặng.
Nói chung bề ngoài chính là vô cùng bình lặng.
Đến ngày thứ ba, tổng biên tập Ngôn rốt cuộc không nhịn thêm được nữa, chạy tới chiếm lĩnh chiếc sôfa trong phòng làm việc của Tạ Phi, bắt đầu lên án một cách dồn dập.
"Tạ Phi a...cậu nhanh onl game đi, tôi cầu xin cậu đó, thực sự!"
Ngôn Nguyệt Bạch dùng khuôn mặt đau khổ, lăn lộn trên sofa ăn vạ.
"Làm sao thế?"
Tạ Phi thản nhiên ngẩng đầu lên liếc cậu ta một cái.
"Cậu còn không lên game chúng tôi nhất định sẽ bị phu quân nhà cậu hành hạ tới chết!"
Ngôn Nguyệt Bạch ngồi thẳng dậy, đúng bộ dáng nước mắt nước mũi chảy ròng
"Nhất định do ngày hôm đó cậu không nói không rằng vứt bỏ anh ta một mình ở đó không quản liền đăng xuất, kết quả trái tim mong manh dễ vỡ của đại thần bị tan thành nhiều mảnh rơi đầy đất, toàn bang hội bị giết hại một cách dã man tàn bạo.
Cậu biết không, gần đây anh ta lấy lý do sắp tới bang chiến, lấy cái mỹ danh nói gì mà huấn luyện độ thuần thục trong chiến đấu, thực chất là kéo tất cả người trong bang hội ra ngược hết một lượt...!không nói nữa, còn nói nữa liền thấy chua xót, thật đúng với câu lục cung thất sắc nha."
Tổng biên tập ngôn bán đứng trình độ văn học của bản thân mình.
"Vậy sao."
Tạ Phi lãnh đạm tiếp tục lật xem văn kiện trong tay rồi gọi điện thoại nội bộ cho trợ lý.
"Văn kiện vừa đưa lên có một dữ liệu bị sai, trong vòng mười phút sửa lại cho tôi."
"Này! cậu không cần ngó lơ tớ!"
Tạ Phi lại liếc cậu ta một cái
"Cậu không muốn bị ngược thì có thể lựa chọn không chơi nữa."
"Trong bang hội còn ngàn vạn chiến hữu, sao tôi có thể lâm trận bỏ trốn chứ.
Cô nương Phong Hạc nhất định sẽ chém chết tôi đó." Hự, nửa câu sau mới là thật đi.
"Không liên quan đến tôi."
Tạ Phi ra sát chiêu!
Nguyên chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu, tổng biên tập Ngôn có hơi buồn bực,
"Cậu còn như vậy tôi liền không có tâm trạng để làm việc...."
"Bình thường có đến một nửa thời gian đi làm của cậu là cắt nhặt lỗi sai cho các tạp trí kỳ sau, các bộ phận cong mông chạy đi sửa chữa cho tới khi vừa lòng cậu mới thôi.
Còn nửa thời gian còn lại thì cậu dùng để ngồi xem tạp trí thời thượng, bây giờ,..." Tạ Phi nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, "Thời gian xem tạp trí tới rồi, cậu có thể tan làm sớm."
"Vừa rồi có phải cậu đang khinh bỉ tôi không? Có đúng không?"
"Tôi chỉ đang tường thuật sự thật."
Tạ Phi đùa nghịch cây bút trên tay, đầu cũng không thèm ngẩng lên nói.
"Đó là vì tôi chỉ cần thời gian nửa ngày có thể hoàn thành lượng công việc người khác cần một ngày mới có thể làm xong, hãy gọi tôi là con người của hiệu suất."
Ngôn Nguyệt Bạch bày ra vẻ mặt đương nhiên, sau đó mới nghĩ tới cậu chuyện đã bị kéo lệch hướng, việc chính còn chưa có nói xong đâu, không thể xuất sư bất lợi tự đập vỡ bảng hiệu nhà mình được
"Tối nay lên game đi mà Tạ Phi.
Trốn tránh không phải là biện pháp tốt nhất, dù sự việc năm đó có bị lôi ra thêm lần nữa cũng tốt, cứ coi như cạo xương chữa thương đi, đem phần thịt mục rữa đó tiêu trừ sạch sẽ, sẽ có một ngày trái tim thối nát đó không còn nữa.
Nhân cơ hội lần này triệt để nói lời tạm biệt với quá khứ, triệt để bước ra khỏi bóng tối đó đi!"
Cánh tay Tạ Phi dừng lại, là một người có khả năng phân tích được mất, ưu nhược điểm một cách nhanh chóng, Tạ Phi đương nhiên hiểu rõ trốn tránh không phải là biện pháp tốt, đau dài không bằng đau ngắn.
Nhưng giống với những cô gái khi chưa yêu có thể thoải mái nói với bản thân mình sẽ không bao giờ bị luân hãm, sau khi yêu đương vào IQ trực tiếp tụt về con số âm vậy, có những lúc vấn đề không nằm ở chuyện có hiểu hay không, mà là ở hành động thực tế.
"Tạ Phi này, cậu có còn nhớ một ngàn chiếc đèn Khổng minh ngày đó không?"
Ngôn Nguyệt Bạch vuốt nhẹ mái tóc có hơi dài của mình.
Nhẹ cười nói:
"Tin tưởng thêm lần nữa được không? Không phải tin tưởng vào cậu, là tin vào Diệp lạc ô đề.
Anh ta rất thông minh, sau vụ việc này cũng đã đoán được một số chuyện, cậu không muốn biết anh ta có phản ứng như thế nào à?"
Tạ Phi im lặng một lúc, nói:
"Hình như cậu rất muốn đem tôi gán ghép cho anh ta nhỉ?"
Ngôn Nguyệt Bạch nhún nhún vai,
"Bởi vì nếu đổi thành người khác trăm phần trăm sẽ vì cái thái độ lạnh nhạt của cậu mà đòi trả hàng, Tôi thấy vẫn là Diệp lạc ô đề mới thích hợp với cậu, da mặt đủ dày, tuyệt chiêu nhiều, huyết dày phòng ngự cao, cậu tâm trạng tốt có thể lôi anh ta ra chà đạp, tâm trạng không tốt cũng có thể tàn phá anh ta, trong nhà bắt buộc phải có, ra ngoài cũng có thể mang theo, ừm, Đại thần chính là được dùng như vậy."
Nếu để Diệp lạc ô đề nghe được những lời này của cậu ta chắc phải tức tới phát khóc đi...!Tạ Phi thầm nghĩ, tâm trạng cậu theo đó cũng tốt hơn nhiều,
"Cậu làm sao biết anh ta nhất định sẽ thích tôi chứ?"
"Không sao, nếu anh ta không thích mà còn dám mặt dày quấn lấy cậu như trước đây, tôi sẽ dùng bút đâm chết anh ta."
Tạ Phi nghĩ đến cảnh tượng Ngôn Nguyệt Bạch giơ cao bút lông đem Diệp lạc ô đề đâm chết, được rồi, nghĩ thôi đã đặc biệt vui vẻ rồi,
"Nếu cậu có phải ngồi tù thì tôi nhất định sẽ tới thăm cậu."
Thực cảm ơn cậu quá cơ...
"Vậy coi như đã đồng ý rồi nhá."
Ngôn Nguyệt Bạch yên tâm hẳn, phất tay tạm biệt với Tạ Phi.
Bạn La Khanh thân ái, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.
Tạ Phi nhìn Ngôn Nguyệt Bạch đẩy cửa đi ra, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Cậu bạn Ngôn Nguyệt Bạch này mặc dù không phải lọai người có tính cách thành thật, ngoài ra tính cách của hai người cũng hoàn toàn khác nhau.
Nhưng những năm gần đây cậu ấy lại là người mà những lúc Tạ Phi muốn uống rượu sẽ cùng cậu đi uống; khi tâm trạng Tạ Phi mê mang mờ mịt sẽ xuất hiện đảm nhiệm chức trách chị gái tâm giao, là người bên cạnh cùng Tạ Phi đi qua những khoảng thời gian khó khăn nhất.
Có lẽ lần này có thể nghe theo ý kiến của cậu ta xem sao.
Tạ Phi không muốn lại mất khống chế giống như đêm hôm đó.
Thời gian có thể làm mờ nhạt đi rất nhiều thứ, nhưng không thể trị lành vết thương.
Lúc Ngôn Nguyệt Bạch rời khỏi văn phòng của Tạ Phi thì tâm trạng cũng không tồi, thuận tay trêu đùa trợ lý nhỏ nhà Tạ Phi một chút xong mới ngâm nga theo giai điệu nào đó lấy điện thoại ra.
"Này? La đại thần a, người có thể đi khuyên giúp anh, cậu ấy mà vào game thì chỉ có thể dựa vào bản thân anh thôi nhá."
"Tôi hiểu."
"Tôi sẽ luôn theo dõi anh đó, nếu anh dám làm cậu ấy không vui hoặc buồn khổ tôi nhất định sẽ đem cậu ấy kéo về."
"Còn có cái gì cần chú ý không?"
"Nhan vô qua đã xuất hiện, nói không chừng Thương Hải cũng sẽ trở lại.
nếu gặp phải bọn họ, giết người nhớ gọi thêm tôi, tôi đi chém thêm một đao."
"Nhất định, rất vui khi được làm điều đó."
Bởi vậy đồng minh Ngôn Khanh (Diêm la) bước đầu triển khai kế hoạch hợp tác của hai người họ.
Bảy giờ tối trong game Cổ Vực, kênh bang hội Nhược thủy tam thiên.
(Bang hội) Nhược nữ tử: Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Từ bây giờ trở đi, biết bán manh thì bán manh! Biết khờ dại thì khờ dại! Tên nào dám kéo cao IQ bình quân của bang hội đều lôi ra ngoài đá chết!
(Bang hội) Nhược nữ tử: Ai còn dám dọa chính cung nương nương chạy mất kẻ đó liền tự mình đi lãnh cung tự vẫn đi! hoàng thượng gần đây phòng không giường trống tâm tình rất! không! tốt!, nhớ kĩ làm gì cũng phải âm thầm lặng lẽ mà làm có biết không? Nhất quyết không được để lộ cái đuôi nha, lô ra cái gì làm chính cung nương nương biết chúng ta cố tình lấy lòng chọc cho ngài không vui vẻ thì toàn bộ chém chết ngay tại chỗ!
(Bang hội) Đại thấp huynh: Hội trưởng đại nhân, dùng tiêu chuẩn đánh giá này, bang hội chúng ta sẽ ngay cả bộ hài cốt cũng không còn đó....
(Bang hội) Nhược nữ tử: Hài cốt không còn cũng phải tiến lên!
(Bang hội) Yêu nghiệt khán tiện: Không biết bán manh, không biết khờ dại, chỉ biết không xấu hổ có thể làm gì!!
(Bang hội) Nhược nữ tử: Tự tử!
(Bang hội) Thiên triều nữ hán tử: Ngạch,...!mặc dù nhìn qua thật vui vẻ, có điều tôi có thể hỏi một chút là có chuyện gì xảy ra vậy không?
Có thể hỏi câu này đa phần đều là người mới vào bang chưa lâu.
Lúc này những người chơi khác nhìn người bang nhược thủy chạy qua chạy lại tại chủ thành không rõ đang tính làm cái gì, có người hiếu kì liền túm người lại hỏi thăm.
(Gần) Ai ai ai nha: Mấy người đây là muốn làm gì vậy? Lại có chuyện gì sắp xảy ra sao?!
(Gần) Đản thị kê đản đích đản: Ô Nha công chúa trở về!
(Gần) Ai ai ai nha: Đây lại là xuất xứ từ đâu chứ?
(Gần) Đản thị kê đản đích đản: Ô Nha công chúa cùng ba ngàn chú lùn....
(Gần) Ai ai ai nha:...!Hả?
Nói chung dưới sự dẫn dắt của nhóm người cũ bang Nhược thủy, nhóm tú nữ mới tới của