Tạ Phi làm một đảng vây xem cực kì chuyên nghiệp, mở bài viết trên diễn đàn ra, vừa đăng nhập ngay lập tức nhìn thấy một bài viết được ghim đỉnh, ách, lượt xem đúng là bùng nổ.
Tạ Phi mở bài viết lật xem từng trang lại từng trang một, biểu cảm trên mặt cũng càng ngày càng đặc sắc.
Lúc này Nhược nữ tử rốt cuộc từ đám biểu tượng nhân vật sáng chói lóa tóm được Thần phu đại nhân đi ra, trước khi mục tiêu chạy mất, nhanh chóng gửi tới một cái tin nhắn.
Nhược nữ tử: Chính cung nương nương cậu tới rồi à! Thần thiếp hướng ngài thỉnh an, thần thiếp có việc cần bẩm báo ~~
Mộ Nha: Có chuyện gì?
Tạ Phi cảm thấy đám người này rất thích hợp với mấy cái thể loại game đóng vai nhân vật gì đó, nói đến trình độ yêu thích chỉ có thể làm người ta tự thấy hổ thẹn không bằng.
Nhược nữ tử: May nhờ có lần Đại chiến lần này mà những kẻ nằm vùng trong bang hội đã bị thanh trừ kha khá rồi, từ giờ trở đi bang hội chúng ta sẽ tươi mới như dưa chuột nhỏ vậy! Ngoài ra, những người kia đều đã giải quyết xong, chỉ có Hằng hà sa số đến nay vẫn chưa chịu xuất đầu lộ diện, không biết đang trốn ở góc nào.
Chỉ có vậy thôi, giúp tôi chuyển lời cho Diệp lạc nha ~
Mộ Nha: Thực ra cô hoàn toàn có thể tự mình đi nói với anh ta.
Nhược nữ tử: (Khoanh tay) Diệp lạc tự mình nói qua, có chuyện không tìm thấy anh ta thì có thể tìm tới chính cung nương nương, Đại thần phu phu là cùng một thể nè!
La Khanh kia, người xung quanh rốt cuộc là bị anh nhồi nhét toàn những cái tư tưởng gì vậy trời!
Mộ Nha:......
Nhược nữ tử: Nương nương nương nương, ngài thấy bài viết của chúng ta có uy vũ khí phách chăng! óa ha ha ha ha ha đám chó con Phong thành yên vũ kia muốn đấu với chúng ta á, còn non lắm.
Chúng không biết đại thần nhà chúng ta là một tên có trái tim đen tối khó nhằn sao 23333 cười chết tôi rồi......
Cô là đang khen người hay đang chửi người vậy? Còn có, cô làm ơn thêm cái dấu ngắt câu vào giữa bốn chữ nương nương nương nương kia có được không.
Mộ Nha: Những ghi chép nói chuyện kia cô làm sao lấy đến tay vậy?
Trong bài viết của Chiến địa kí giả oa cáp cáp không chỉ giải thích chi tiết toàn bộ kế hoạch gài bẫy Phong hạc của Phong thành yên vũ, còn bồi thêm những chứng cứ ghi chép nói chuyện của mấy vị hội trưởng bên liên minh thời chiến.
Cái gọi là chứng cứ vô cùng xác thực, không lưu cho người khác có cơ hội chuyển mình.
Trừ những cái này, trong đó còn có số lượng ảnh chụp lớn được đính kèm văn tự, chi tiết tỉ mỉ giới thiệu từ đầu tới cuối trận đại chiến.
Mà nhìn góc chụp của những bức ảnh đó, cơ hồ bao trùm toàn bộ chiến trường trận chiến ngày hôm nay, ngay cả đặc tả về Phong thành yên vũ cũng đều có, không sót điểm nào, hiển nhiên là không cùng một người chụp.
Mà có thể chụp ra được những tấm ảnh từ nhiều phương hướng, nhiều góc độ khác nhau, sinh động như được quay phim lại như vậy cũng căn bản làm người ta sờ không ra dấu vết.
Không cần nói cũng biết, khẳng định do Diệp lạc ô đề trước đó đã sắp xếp người chuyên chụp ảnh, sau đó gửi cho Oa cáp cáp.
Nhược nữ tử: Diệp lạc nói, bạn bè anh ta rất nhiều, huynh đệ rải khắp năm châu bốn bể.
Cậu có nhớ hội trưởng của Thanh Yểm hội không? Diệp lạc nói đó là một người bạn rất tốt rất tốt của anh ta, cho nên buổi chiều còn đặc biệt đăng nhập game tìm anh ta nói chuyện nhân sinh đâu.
Sau đó vị hội trưởng này rốt cuộc nước mắt tung hoành, quyết chí thay đổi, vừa mới đi tới chùa Phạm Thiên xuất gia rồi.
Mộ Nha:......
Nhược nữ tử: Diệp lạc còn nói, đánh vỡ cùng đánh bại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, từ lúc ở nhà trẻ đã nên hiểu rõ được nghĩa của hai từ này.
Thật đáng sợ, đại thần thật quá đáng sợ rồi đi......!Tạ Phi thực không dám tưởng tưởng vị hội trưởng của Thanh Yểm hội buổi chiều nay đã phải trải qua những gì, khó trách Hằng hà sa số đến hiện tại đều không dám xuất đầu lộ diện.
Nhược nữ tử: Còn có nha, không biết tại sao, vừa rồi các vị hội trưởng còn đích thân đến nói lời xin lỗi đâu, đồ cưới của Tiểu Nguyệt Bạch cũng là bọn họ chủ động chuẩn bị đầy đủ hết rồi, tiết kiệm cho bang hội chúng ta một khoản lớn! Cố chỉ còn hỏi chúng ta có khuyết thiếu em gái hay không, bên chỗ cô ấy đợi gả vẫn còn vài người đó!
Mộ Nha: Đừng nói nữa, tôi hiểu hết rồi.
Ha ha, đại thần vẫn luôn như vậy, trên mặt mang theo nét cười ấm áp lại mạnh mẽ đem ngươi ta đánh thành tro tàn bụi bặm.
Không biết tại sao Tạ Phi tự nhiên có cảm giác không rét mà run, dựa theo phong cách hành sự giọt nước không lọt của đại thần, tiền đồ của bản thân cậu sau này....! thực đáng lo ngại mà.
La Khanh có chết cũng không ngờ tới, hình tượng vẻ vang của anh trong lòng phu nhân nhà mình chỉ với vài câu miêu tả của Nhược nữ tử đã nháy mắt biến thành kẻ trên đầu mọc thêm hai chiếc sừng nhỏ, nửa bên mặt ẩn giấu trong bóng tối tà ác nhếch miệng cười gian trá.
Trong căn phòng mờ tối, cánh cửa sổ trên cao lọt vào một vài tia ánh sáng, chiếu lên trên mặt anh ta, hàm răng trắng bóng nhiễm đỏ máu tươi của tội ác, ma trảo giơ về phía trước, "Phu nhân ~~~~~"
Điều này cũng dẫn tới chuyện buổi tối sau khi La Khanh xử lý xong công việc đi về nhà, gửi mấy cái tin nhắn liên tiếp cầu phu nhân hôn hôn chúc ngủ ngon đều không nhận được hồi đáp như mong đợi, thật là mệt đến không muốn yêu đương gì nữa.
Mấy ngày tiếp theo bất kể là trong game hay ngoài đời thực đều thực là gió êm sóng lặng.
Đối với sự yên bình như vậy, Tạ Phi cảm thấy rất vừa lòng, nhưng có một chuyện làm cậu đặc biệt để ý -- La Khanh từ sau hôm đó liền không có xuất hiện trước mặt cậu nữa, lẽ nào học được ngoan ngoãn rồi hả?
Không! không! không! không thể nào.
Ngày hôm nay Tạ Phi mang theo sự nghi ngờ đó đi tới trường học.
Bởi vì công ty có việc nên hôm nay Tạ Phi trốn một tiết học, nhưng dù gì Tạ Phi cũng có thể coi là một chủ xí nghiệp thành công, vậy nên thầy cô giáo đều khách khí cho qua, bởi thế Tạ Phi cũng không có nhân được đãi ngộ đặc biệt giống như Tô Lê.
Tô Lê hôm nay vẫn ẩm ương như cũ, trên người mặc một chiếc áo phông bốn xung quanh là nhân vật trong animal, trên áo phông là một đôi mắt ngốc manh sáng ngời hữu thần mở lớn nhìn về phía bạn (Từ Gintama), trên tay giơ cao một chiếc bảng trắng, trên bảng viết: Run rẩy đi đám ngu dân kia! Hai người thực xứng đôi, trăm sông đổ về một biển.
Tạ Phi vừa ngẩng đầu liền thấy một đôi mắt ngốc manh đứng ngay trước mặt cậu, dọa chết ông đây rồi.
"Tạ Phi, Tạ Phi ơi, nhanh nhìn áo phông của tui này có đẹp không?"
Tạ Phi thực sự không hiểu nổi, bạn học cùng lớp nhiều như vậy, mọi người đều đối xử với cậu rất tốt, nhưng bất kể là về tuổi tác hay kinh nghiệm sống đều có sự khác biệt lớn, nên lúc giao tiếp với cậu phần lớn đều không quá nhiệt tình cho lắm, lúc nói chuyện đều khá là dè dặt.
Nhưng Tô ẩm ương hoàn toàn không có trướng ngại này, gặp người liền kéo qua nói chuyện, càng không cần nhắc tới khoảng cách thế hệ, trong đầu của Trung nhị quân vĩnh viễn không có khái niệm về hai chữ Thế hệ" trầm lắng mà sâu sắc đó.
"Ờ, cũng được."
Tạ Phi chỉ lạnh nhạt trả về một câu, nhưng Tô Lê lại càng thích thú, đắc ý nói: "Không sai đi, chữ trên đó còn do tôi tự mình thiết kế đó nha! Do chính tay tôi viết đó, thư pháp có đẹp không? Có phong phạm của đại ~ sư không?"
"Có." Xin hãy thứ lỗi cho lời nói dối lần này của ông chủ Tạ, trời đất chứng dám lương tâm cậu chỉ đang tự vệ mà thôi.
May mắn là tiết học tiếp theo cũng sắp bắt đầu, Tạ Phi đứng dậy chuẩn bị đổi phòng học, Tô Lê cũng không còn nhiều thời gian để khoe khoang chiếc áo phông thủ công của cậu ta.
Hai người cùng đi trên đường, một người khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, một trẻ con tiểu bạch thỏ, nữ sinh trong lớp luôn cảm thấy tổ hợp hai người rất đáng yêu, cũng không biết vì sao nữa.
Tiết tiếp theo của đám Tạ Phi học ở phòng hội nghị lớn, gần giống với mở lớp thảo luận công khai, trường học còn lấy một cái tên vừa phong cách vừa cao cấp là lớp học danh nhân, mỗi tuần có một tiết vào thứ sáu hàng tuần, thường sẽ mời một số người nổi tiếng hoặc là giáo sư tiến sĩ của trường nào đó về giảng dạy, mặc dù Tạ Phi