Từ lúc bắt đầu quay 《 Chuyện xưa Hoàng thôn》 đến nay đã qua nửa tháng rồi, biểu hiện của Lâm Nham làm cho người đứng đầu đoàn phim Từ Tiểu Phàm cho đến nhân viên của đoàn phim đều bị thuyết phục.
Có lẽ lúc ban đầu cậu biểu hiện không có được thập toàn đại mỹ như yêu cầu của Từ Tiểu Phàm, nhưng cậu chưa từng bởi vì vấn đề hành động không đạt mà làm cho Từ Tiểu Phàm kêu NG, đây chính là rất khó.
Còn có hai cảnh quay cuối cùng là có thể hơ khô thẻ tre rồi, nhân viên công tác của đoàn phim đang ở bên bờ sông sắp xếp kiểm tra đồ vật nguy hiểm có thể xuất hiện.
Không chỉ là nhân viên đoàn làm phim, còn có một đám người cơ bắp mặc áo lặn, lặn xuống dòng sông sờ soạng từng bước, thỉnh thoảng còn có người vớt lên chai bia hoặc một tảng đá có góc bén nhọn.
Ngô Định An đứng ở bờ sông kéo giọng vừa gào vừa oán giận, "Chú ý chút thứ làm bị thương khác, nhiều chai bia như vậy để làm gì a! Không biết phải bảo vệ môi trường sao!"
Trần Thần đi qua đưa cho anh ta chai nước, vỗ vỗ bả vai anh ta nói, "Ngô ca, anh thực anh hùng." Đội mặt trời gào sắp một tiếng rồi, giọng nói cư nhiên còn chưa khàn.
Ngô Định An liếc mắt nhìn cậu ta, ùng ục ùng ục uống hơn nửa bình nước mới tiếp tục gào, "Còn có gì khác nữa không! Còn có thứ có thể làm cho người bị thương hay không!"
Nhóm bảo tiêu lặn sông sờ vật nguy hiểm xua tay, "Không có." Sông này tuy rằng không rộng nhưng là giữa sông đủ sâu, bọn họ nếu như không biết bơi mà nói phỏng chừng đã sớm không nhô đầu lên được rồi.
Ngô Định An quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn mang kính mát ôm cánh tay đứng ở cách đó không xa, thân hình run run, chạy chậm đi qua nói, "Ông chủ, không thành vấn đề."
Hoắc Cảnh Lân ừ một tiếng xoay người đi đến chỗ lều trại, Lâm Nham đang hóa trang ở đó.
"Thời tiết hôm nay rất tốt." Từ Tiểu Phàm cầm trái táo trong tay cắn một ngụm, rộp rộp giòn vang.
Hoắc Cảnh Lân quay đầu nhìn ông, "Tôi còn nghĩ đến đã sớm quay xong cảnh này rồi."
"Lúc trước thời tiết không được, tôi chính là chú ý dự báo thời tiết mấy ngày, hôm nay là trời trong chuyển mưa nhỏ." Từ Tiểu Phàm răng rắc rắng rắc cắn trái táo, đắc ý quơ quơ đầu.
Phó đạo diễn Lý Cường Cường hiển nhiên đối với ông có cảm xúc này đã thật quen thuộc, ông mở miệng giải thích cùng Hoắc Cảnh Lân thoạt nhìn như đang trên bờ tức giận, "Mỗi lần quay chụp mấy cảnh cuối cùng Từ đạo đều thực hưng phấn, Hoắc tổng thứ lỗi."
"Nếu không mưa liền không quay?" Hoắc Cảnh Lân quay đầu nhìn Lâm Nham hóa trang xong đi ra, hai má vốn hồng nhuận thoa một tầng phấn dày hóa trang thành tái nhợt, thoạt nhìn cũng rất không có tinh thần, có loại cảm giác bệnh trạng.
Lý Cường Cường chạy nhanh lắc lắc đầu, "Không có mưa cũng sẽ quay, nhất định quay."
Từ Tiểu Phàm hừ lạnh một tiếng, cầm loa bảo nhân viên đều rời khỏi hiện trường.
《 Chuyện xưa Hoàng thôn》 lần đầu tiên cảnh thứ hai điếm ngược.
Bạch Kê cầm hộp gỗ nhỏ trong tay để dưới tàng cây bên bờ sông, vươn tay đem cái hộp chôn một nửa.
"Tiểu Hà a, lúc ấy anh trai chính là ở đây phát hiện ra em, anh luôn nghĩ, nếu ngày đó anh đi cùng với em có phải là sẽ không phát sinh loại chuyện như này hay không." Nước mắt chậm rãi rơi.
Trời dần dần tối, giọt mưa nhỏ tí tách trên ngọn cỏ, Bạch Khê quỳ gối ở nơi đó một đoạn thời gian dài không hề cử động, tựa như là đang ngủ.
Tiếng sấm rền vang lên, Bạch Khê ngửa đầu nhìn về phía không trung mênh mông bụi mờ, thần sắc trong mắt dị thường kiên định.
Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng mơn trớn hộp gỗ nhỏ, Bạch Khê đứng lên, bởi vì quỳ gối xuống đất thời gian dài mà lúc đứng lên suýt nữa đứng không vững thân mình lung lay mấy cái.
"Anh trai sẽ đi cùng em, sau này em sẽ không còn tịch mịch nữa."
Sau khi nói xong cậu xoay người đi đến giữa lòng sông.
Một bước chân bước vào trong dòng sông nước lạnh băng, trong đầu hồi tưởng từng chút từng chút chuyện trước đây, thẳng đến toàn bộ thân thể ngâm ở trong nước, cậu nhắm hai mắt lại giang hai cánh tay ở trong nước.....!
Cậu cảnh sát trẻ chạy đến bờ sông cái gì cũng không thấy, cậu ta mờ mịt nhìn bốn phía, lớn tiếng hô, "Bạch Khê! Bác sĩ Bạch! Anh ở đâu!"
Cái gì đều không có, cậu ta quay đầu đi trở về, khóe mắt nhìn thấy cái hộp gỗ nhỏ kia, vội vàng chạy tới nhặt lên hộp gỗ nhỏ, bên trong chỉ có một đóa hoa nhỏ màu đỏ cô linh linh.
Cảnh sát trẻ sửng sốt nửa ngày, ôm hộp gỗ nhỏ liền chạy trở về.
"Cut!"
Lâm Nham bọc thảm thật dày lạnh run run, xối mưa không hề gì nhưng ngâm mình trong nước sông lại chuyện khác, nước sông kia là thật lạnh.
Hoắc Cảnh Lân ở bên cạnh sắc mặt liền không dễ chịu, thấy cậu thật sự là lạnh chịu không nổi liền vươn tay ra ôm lấy cậu, chính mình ngồi ở trên ghế ôm cậu ngồi ở trên đùi mình, "Ngô Định An lại lấy cái thảm khác lại đây."
Ngô Định An cầm hai cái thảm lông đưa qua, Hoắc Cảnh Lân lấy cái thảm đã ướt trên người Lâm Nham xuống ném qua một bên thay một cái thảm lông khác bao cậu lại, "Uống ngụm nước ấm."
Lâm Nham hút hút cái mũi, cầm ly nước thổi thổi, "Em không sao, anh không cần lo lắng." Cậu mới vừa quay xong liền lên bờ, lúc này quần áo trên người ướt át thật khó chịu, nhưng sắc mặt của Hoắc Cảnh Lân thật sự rất khó nhìn, thay quần áo cái gì đều phải chờ trấn an xong vị này rồi nói sau.
Cảnh quay này thực thuận lợi, Từ Tiểu Phàm kêu nhân viên thu thập đồ vật chuẩn bị một lúc nữa quay cảnh cuối cùng, thân thể Lâm Nham đã muốn ấm áp lại, cậu đi thay quần áo sau chuẩn bị đi hiện trường xem cảnh quay cuối cùng.
Hoắc Cảnh Lân không ngăn cản cậu, chỉ là yên lặng đi theo ở bên cạnh.
Cảnh cuối cùng chỉ có mấy màn ảnh, cậu cảnh sát trẻ ôm hộp gỗ nhỏ chạy trở về nhà Bạch Khê, nơi đó có Vương đội trưởng mặc đồng phục cảnh sát đang chờ.
Cầm hộp gỗ nhỏ trong tay giao cho Vương đội trưởng, sắc mặt cậu cảnh sát trẻ có chút trắng bệch hỏi, "Đội trưởng, rốt cục làm báo cáo như nào a?"
Vương đội trưởng cầm tờ giấy đưa cho cậu xem, cậu ta nhận lấy mở ra xem kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Thật sự?"
"Cậu đi đến đào xem liền biết có phải thật sự hay không." Sắc mặt Vương đội trưởng không tốt lắm, xoay người đi gọi điện thoại.
Mưa đã tạnh, cậu cảnh sát trẻ cầm xẻng ở phía hậu viện đào đất.
Vương đội trưởng tìm đội cứu hộ đến dòng sông trục vớt cũng không phát hiện được thi thể Bạch Khê, nhưng ông ta lại viết một phần báo cáo Bạch Khê đã tử vong.
Cậu cảnh sát trẻ khó hiểu, Vương đội trưởng cũng không có nói cho cậu biết bởi vì sao.
Câu chuyện xưa đến đây liền kết thúc, cuối cùng Bạch Khê rốt cuộc đã chết hay chưa vẫn là một cái đáp án mơ hồ.
Từ đạo lưu lại một cái kết mở, phỏng chừng người xem đến lúc đó sẽ thực buồn bực.
Sau khi Lâm Nham trở lại khách sạn nhỏ liền bắt đầu sốt nhẹ, choáng váng chóng mặt mà nằm ở trên giường, Hoắc Cảnh Lân ngồi ở bên giường cầm nhiệt kế điện tử sắc mặt càng lúc càng âm trầm, "Nhất định phải đi bệnh viện."
Lâm Nham dạ một tiếng đặc biệt ngoan ngoãn.
Hoắc Cảnh Lân thở dài, mặc áo khoác vào cho cậu sau đó ôm lấy cậu đi ra ngoài, Ngô Định An chờ ở ngoài cửa chạy nhanh đuổi theo kịp, còn khẩn trương hề hề mà nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Lâm Nham.
Bệnh viện trên thôn trấn lúc này đã sớm tan làm không có người trực,