Thành phố B không có mùa xuân, hết đông là đến hè, thời tiết thay đổi rất nhanh, mấy ngày qua mưa liên miên, dù mới mua hôm qua vừa ra khỏi cửa đã bị gió thốc lật ngược.
Đoàn Lâm ngẩn ngơ nhìn cây dù tan nát, cậu túm áo chạy vào màn mưa, may mà dưới lầu có một cửa hàng 7-Eleven, cậu mua một hộp cơm rồi chạy nhanh về nhà, về đến nơi thì Đoàn Lâm lạnh buốt mà hộp cơm vẫn còn nóng.
“Của cậu này.” Đoàn Lâm vắt áo, tiện tay đưa hộp cơm cho cậu thiếu niên đang nằm đọc sách ở giường dưới.
“Cảm ơn.” Cậu thiếu niên nhận hộp cơm nhưng không mở ra mà tiếp tục đọc sách. Nhìn gương mặt nghiêng tao nhã của cậu ta, Đoàn Lâm bĩu môi, tay trái lấy khăn lau tóc, tay phải chuẩn bị đồ đi tắm.
Cậu thiếu niên này là Mộc Tử, không biết tuổi, không rõ nghề nghiệp, điều minh bạch duy nhất là giới tính… không, cũng không hẳn. Đoàn Lâm nhìn gương mặt đẹp đẽ của Mộc Tử rồi ngước lên trần phòng… không làm con gái được đâu, ý nghĩ đó chỉ vừa phớt qua tâm trí là vụt tắt ngay, con gái mà cao 1m84 thì hơi kinh dị.
Mộc Tử dường như đọc được suy nghĩ của Đoàn Lâm, cậu ta ngẩng mặt lên, nheo mắt vô cùng nguy hiểm.
Mộc Tử nhìn chằm chặp Đoàn Lâm một hồi mới hỏi, “Anh định đi tắm à?”
“Ừ.”
“Chờ đi, có người rồi.”
“Hả?”
“Phòng tắm có người, chờ người ta ra rồi tắm.”
“Ừ.” Đoàn Lâm nghe lời Mộc Tử đã thành quen.
Ví dụ như vào phòng phải khóa cửa, ra ngoài cũng phải khóa cửa, không nên đi thang máy chung với người khác… vân vân.
Mộc Tử tuy lạnh lùng bí ẩn nhưng đáng tin cậy, chưa bao giờ làm hại Đoàn Lâm, thậm chí còn cứu cậu… cơ mà đó không phải trọng điểm.
Thật ra không chỉ riêng Mộc Tử mà nơi cậu đang ở cũng kỳ lạ, vừa mới vào ở mà Mộc Tử đã liệt kê hàng tá quy tắc.
Thứ nhất là việc khóa cửa, mới đầu Đoàn Lâm không quen, không những khóa cửa chính mà còn phải khóa từng phòng một, muốn làm gì cũng phải đóng mở khóa. Đoàn Lâm thấy phiền nhưng vẫn buộc mình quen với việc đó. Chắc là ý thức của người dân ở thành phố lớn không được cao lắm nhỉ?
Thứ hai là người ở trọ.
Nán lại lâu thế rồi mà Đoàn Lâm vẫn chưa gặp mặt hàng xóm, chưa tính việc cậu đi sớm về khuya thì không gặp được dù chỉ một lần là quá kỳ lạ. Hôm nào cậu cũng nghe tiếng người nói chuyện, tiếng nước dội bồn cầu, tiếng kèn… từ cách vách.
Hàng xóm có vẻ thích nghe nhạc xưa, ngày nào Đoàn Lâm cũng được nghe những bài hát mấy chục năm tuổi, cậu bắt đầu có cảm giác mình rời xa thời hiện đại.
Có khi Đoàn Lâm phát hiện mình vô tình bỏ lỡ cơ hội gặp mặt khách trọ khác.
Muốn đi vệ sinh phải gõ cửa, có người bên trong thì chờ, nghe tiếng giật nước và tiếng bước chân đi xa thì Đoàn Lâm mới dùng nhà vệ sinh.
Chẳng hay có phải hàng xóm cũng hành động giống cậu hay không, nói chung là đến nay Đoàn Lâm vẫn chưa gặp khách trọ nào khác.
Cậu im lặng chấp nhận những điều lạ lùng nơi đây.
Qua sự kiện lần trước, Đoàn Lâm nhận ra trên đời có những điều vượt quá sức tưởng tượng, có quá nhiều chuyện cậu không biết, vậy nên ngại gì mà không nghe lời khuyên từ người khác chứ.
Lau tóc xong, Đoàn Lâm mở hộp cơm vừa mua.
Cậu mua cơm bò hầm khoai tây, khoai tây ngon, bò thì tàm tạm, cơm nguội dần, Đoàn Lâm ăn nhanh hơn.
Vừa ăn xong hạt cơm cuối cùng thì nhà vệ sinh mở cửa, Đoàn Lâm nghe tiếng dép đi trên sàn, tiếng mở cửa đóng cửa… dường như người đó tắm xong rồi.
Đoàn Lâm ném hộp cơm rỗng vào thùng rác, chùi miệng rồi cầm đồ tắm vào nhà vệ sinh.
Hơi nóng vẫn còn, gương mờ căm, không thấy rõ bóng người trong gương.
Buồng tắm và nhà vệ sinh chung một phòng, được ngăn cách bởi tấm kính, vì sự riêng tư nên có ai dán mấy tờ báo che ngang bộ phận nhạy cảm, toàn là mấy trang báo cũ.
Dạo gần đây được dán báo mới, chắc là ai đó thấy chán nên đổi, thế nên mỗi lần đi vệ sinh là Đoàn Lâm thấy hình một ngôi sao điện ảnh, cậu khó chịu, cảm giác như có ai nhìn mình.
Đoàn Lâm mở vòi sen, nhắm mắt để nước xả vào mặt. Con trai thường tắm nhanh, Đoàn Lâm cũng thế. Cậu gội đầu xong, định tắm thì phát hiện hết sữa tắm, Đoàn Lâm sầu não nhìn vài giọt sữa tắm cuối cùng, cậu định gọi Mộc Tử, nhưng nghĩ lại thôi.
Mua sữa tắm mới là tốn tiền, mà bây giờ Đoàn Lâm không có nguồn thu nhập. Sau vụ nổ ở Khang Đức, Đoàn Lâm không có chỗ làm, cậu lại không chuẩn bị gì cả, tìm việc mới rất khó, cậu cũng không mang theo bằng cấp nên đành phải làm công nhận lương theo ngày.
Chi phí ăn, mặc, ở, đi lại ở đây rất đắt, song chẳng có ai thu tiền nhà, mới đầu Đoàn Lâm còn thấy lạ, giờ thì cậu mừng còn không kịp, bớt được cả đống tiền. Cậu cũng không cần tiêu tốn vào áo quần, nhưng dù là vậy thì chi tiêu vẫn cao, tiền thức ăn đắt, chưa kể nơi này toàn là văn phòng, cậu không thể vào làm nên phải đi xa hơn, lại tốn tiền xe… Công việc thời vụ khi có khi không, lương tháng chỉ vừa đủ sống.
Quả nhiên cậu cần một công việc ổn định.
Đoàn Lâm thầm nghĩ, cậu dùng vòi sen rửa sạch nhà vệ sinh, ai tắm xong cũng phải dọn hết bọt xà phòng mình để lại, ấy là ý thức cơ bản.
Đoàn Lâm nghiêm túc chấp hành, chợt thấy một sợi tóc dài kẹt ở cống thoát nước, cậu ngây ra, là người tắm trước để lại à?
Có phụ nữ ở trọ nữa sao?
Đoàn Lâm tăng áp vòi sen, tia nước đẩy sợi tóc lọt xuống lỗ cống.
Đoàn Lâm vừa lau tóc vừa bước ra, thấy trên giường có một lá thư.
“Ủa? Cái này…” Cậu mở thư xem, đây là giấy báo trúng tuyển.
Chúc mừng anh Đoàn Lâm đã được nhận vào trường trung học Tề Lan, hoan nghênh anh gia nhập đội ngũ giáo viên…
Thư viết vài câu xã giao, có bản đồ chỉ đường đến trường, số điện thoại và địa chỉ mail, cuối thư là lời ngỏ mong cậu mau chóng đến nhận việc.
Đoàn Lâm như nhận được món quà trên trời rơi xuống, nhưng mà…
“Tôi nhớ đâu có nộp hồ sơ vào trường.” Đoàn Lâm nhíu mày, ngồi xuống ghế.
“Tôi nộp giùm anh đấy.” Mộc Tử phán một câu xanh rờn.
“Hả?”
“Hồi trước anh còn dư một bộ hồ sơ, tôi thấy trường Tề Lan tuyển dụng trên mạng nên tiện tay nộp cho anh, là trường chính quy, cũng có tiếng lắm, không có vấn đề gì đâu.”
“Hể?”
“Anh cân nhắc đi.” Nói xong, Mộc Tử đứng dậy khỏi bàn ăn, ném hộp cơm rỗng vào thùng rác rồi lấy đồ đi tắm.
Đoàn Lâm ngơ ngác nhìn tờ giấy trúng tuyển. Nhận hay không nhận? Cậu nhìn chai sữa tắm chẳng còn một giọt chưa kịp vứt, ra quyết định trong ba giây.
Ba ngày sau, Đoàn Lâm khăn gói tìm đến trước trường trung học Tề Lan.
Cơ mà… đây có phải là cái trường be bé như người ta bảo không? Rộng thế…
Đoàn Lâm ngẩn tò te nhìn vườn trường bao la, cậu thấy mình đúng là quê mùa, trường đại học của cậu cũng không rộng đến thế.
Cậu lắc đầu, lấy bản đồ ra xem, đó là bản đồ cậu in ra từ trang web trường, Đoàn Lâm thở dài. Bản đồ của cậu là bản đồ chỉ đường chứ không phải bản đồ khuôn viên trường, cậu muốn tìm cổng vào, nhìn bờ tường dài như vô tận, cổng nằm ở đâu?
Đoàn Lâm xách hành lý đi men theo bờ tường.
Cậu vừa đi vừa quan sát, ngoại trừ ngôi trường thì xung quanh toàn là rừng núi hoang sơ, chẳng lẽ xây trường ở nơi hẻo lánh này để học sinh không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài?
Đoàn Lâm đi mỏi cả chân, bụng sôi ùng ục, cậu nhận ra khu vực này không còn là trường học nữa.
Cậu đã đi bao lâu rồi? Đi mãi chẳng gặp ai, Đoàn Lâm bắt đầu nghĩ đến việc trèo tường. Nhưng cậu đang đóng bộ gọn gàng chuẩn bị gặp hiệu trưởng…
Đoàn Lâm lạc vào rừng.
Thành phố hiếm có chốn cây cối rậm rạp, nhưng bây giờ không phải lúc ngắm cảnh, đi đến đây tức là cậu cách trường xa hơn rồi nhỉ? Làm gì có ai xây cổng trường trong rừng? Huống hồ, khu rừng âm u này khiến Đoàn Lâm cảm thấy nguy hiểm.
Cậu định quay đi, chợt thấy bóng người phía xa. Đoàn Lâm lập tức xách hành lý chạy đến, “Cho hỏi…”
“Hở?!” Đối phương nghe tiếng động thì giật mình, sau đó bật cười, “Đừng có đột ngột vậy chớ, tôi già rồi, tim không khỏe đâu…”
Đó là một ông lão mặc quần áo lao công, tay cầm kéo tỉa cây, có vẻ đang dọn cỏ.
“Xin lỗi ông, cháu thấy có người nên… cháu lạc đường.” Đoàn Lâm nhận lỗi, mỉm cười cứng đờ.
“Rồi, để tôi dẫn ra, khu này khó tìm đường lắm, rừng của trường mà y như rừng nguyên thủy, nên tháng nào tôi cũng phải dọn cỏ… Ấy chết! Tôi lạc đề nữa rồi, cậu là ai đấy? Trông không giống học sinh cúp tiết.”
“Ừm… cháu vừa nhận giấy báo trúng tuyển từ Tề Lan…”
“Là giáo viên à?”
“Hả? Vâng ạ.” Cậu chưa nói hết sao ông ta đã biết cậu là giáo viên?
“Thấy lạ tại sao tôi biết hử? Hà hà, Tề Lan coi rộng vậy chứ không có nhiều học sinh, giáo viên cũng ít, thêm ai thiếu ai là tôi biết hết, hôm qua người ta thông báo sắp có giáo viên mới mà.”
“Ồ, ra là vậy.”
Ông lão đi trước dẫn đường, Đoàn Lâm theo sau, dọc đường cậu chỉ nghe ông ta lải nhải chứ không lên tiếng, cậu không phải người thích nói chuyện trên trời dưới đất nên rất khó chịu với việc giao tiếp.
Ít người thì công việc sẽ nhẹ nhàng hơn nhỉ?
Nhìn ông lão đi đứng nhanh nhẹn không hợp số tuổi, Đoàn Lâm vừa theo sau vừa suy nghĩ…
“Ấy.” Đoàn Lâm vỗ tay, bấy giờ mới nhớ mình quên đồ, cậu nói với ông lão, “Xin lỗi ông, cháu để quên túi xách!” Rồi chạy lại chỗ để hành lý.
“Ủa…” Lúc phủi bụi trên túi, Đoàn Lâm phát hiện một vật hình tròn dưới đất.
Định nhìn cho kỹ thì ông lão từ xa gọi, giờ cậu mới ngớ ra, để ông ấy chờ như vậy là không lễ phép.
Đoàn Lâm vội vàng cất vật đó vào túi áo rồi đi theo ông lão.
Đi rất lâu mới đến cổng trường, Đoàn Lâm nhận ra vừa rồi mình đi hướng ngược lại nên mãi không tới nơi.
Sân trường rộng thênh thang, cây cối xanh um, nghe nói đa số trường học được xây lại dựa trên những công trình sẵn có nên thoạt trông rất cổ kính. Nếu không có hai dãy phòng học mới xây phía sau thì cậu còn tưởng mình lạc vào thời không khác.
Trường có khoảng bốn trăm học sinh, đất vùng ngoại ô bạt ngàn, phóng mắt nhìn không thấy điểm cuối, Đoàn Lâm bùi ngùi.
“Cậu nhóc, cậu nghỉ chân ở đâu?” Ông lão đột ngột hỏi.
“Vâng?”
“Cậu thấy đấy, nơi này toàn rừng núi, xung quanh không có chỗ trọ, mấy giáo viên khác toàn lái xe đi làm, còn…”
Nhìn ánh mắt ông lão, Đoàn Lâm gật đầu, trông cậu là biết không có tiền mua xe, ông ấy lo lắng chứ không có ý khinh thường.
“Cháu đã xin phòng hậu cần cho cháu ở lại ký túc xá, họ sẽ xếp phòng cho cháu.”
“À, vậy thì được, tôi dẫn đến ký túc xá luôn nhé, cất hành lý trước đã.”
Đoàn Lâm nhìn đồng hồ, cậu tới sớm, chắc là dư thời gian xếp đồ, thế là vui vẻ đồng ý.
“Nói thì phải làm đúng chứ, hôm qua cậu hẹn mười một giờ mà nay lại đi trễ.” Nhìn người quản lý ký túc xá chừng hơn sáu mươi,