Vong Linh Thư

Các người đều sẽ chết


trước sau



“Sao có thể? Ba người không có đường sinh mệnh?!” An Tiểu Nam kêu thành tiếng, mắt mở to nhìn chằm chặp ba người: Dương Chí Hoa, Trần Tiệm Đông và Mộc Tử.

“Sao lại như vậy nhỉ?” Dương Chí Hoa nhíu mày nhìn lòng bàn tay, Trần Tiệm Đông cũng xanh mặt.

Đánh bài xong, An Tiểu Nam muốn xem chỉ tay, không ngờ phát hiện chuyện lạ.

“Tôi không rành mấy chuyện tâm linh, cơ mà không có chỉ tay đúng là quái lạ.” Cao Minh Viễn xoa cằm, định chạm vào Mộc Tử thì bị cậu ta tránh đi.

“Có. Có loại tay này.” An Tiểu Nam nhíu mày, “Nghe nói ai qua cửa tử một lần thì sẽ mất đường sinh mệnh. Phải rồi, A Đông và Dương Chí Hoa trước đó đều có đủ đường chỉ tay đúng không?”

Trần Tiệm Đông và Dương Chí Hoa gật đầu.

An Tiểu Nam hưng phấn đập tay một cái, “Hôm trước hai người suýt chết đuối, đó là lý do.”

“Cứ tưởng là truyền thuyết thôi, ai ngờ là thật, nghe sợ mà cũng xúc động ghê.” Thấy bầu không khí trở nên ngột ngạt, An Tiểu Nam mỉm cười hòng xoa dịu.

“Chị nói đúng phân nửa.” Mộc Tử ngậm hột thị cả đêm đột ngột lên tiếng, hai tay để lên đầu gối, Mộc Tử là người bình thản nhất trong nhà.

“Còn một cách nói khác về người không có đường sinh mệnh.” Nói đến đây, Mộc Tử nhoẻn cười, chẳng hiểu sao nhìn có hơi rợn người.

Mọi người không nén nổi tò mò, An Tiểu Nam như bị thôi miên, vô thức hỏi ra miệng, “Cách nói khác là gì?”

Mộc Tử cười, “Người chết không có đường sinh mệnh, cho nên… ba người chúng ta đều là người chết.” Nói rồi, Mộc Tử như có thâm ý nhìn hai người bên cạnh.

Trần Tiệm Đông run bắn, Dương Chí Hoa cười nói, “Đừng giỡn, tôi là người chết á? Sao có thể, ha ha!” Nhiệt độ phòng đột nhiên giảm xuống, tiếng cười của Dương Chí Hoa vang vọng.

Cả nhóm mặt nặng mày nề, hiển nhiên mọi người chưa hoàn toàn chấp nhận việc Dương Chí Hoa lành lặn quay về, lời Mộc Tử đánh thức nỗi khủng hoảng trong lòng họ.

Người này… rốt cuộc có phải người sống hay không?!

Ý nghĩ đó cắm rễ, nảy mầm, ăn sâu trong tâm trí mỗi người.

Nỗi sợ đã thành hình.

“Đương nhiên đó chỉ là mê tín thôi, mọi người đừng căng thẳng thế.” Mộc Tử cười.

Mộc Tử rất đẹp trai, cười lên hẳn phải sáng bừng, nhưng không hiểu tại sao nụ cười của cậu ta khiến người khác thấy sờ sợ.

“Thiệt tình, chỉ giỡn thôi mà.” An Tiểu Nam che miệng cười, muốn tìm đề tài phá vỡ sự yên tĩnh, “Đúng rồi, chị thấy Mộc Tử rành nhiều chuyện tâm linh, cậu có nghiên cứu gì về bói toán không?”

An Tiểu Nam chỉ hỏi cho có, ai ngờ Mộc Tử gật đầu, “Cũng không thể tính là nghiên cứu hay đoán mệnh, nhưng tôi có thể thấy sơ lược quá khứ mỗi người.”

“Hể? Lợi hại vậy? Chị không tin. Con trai thường đâu có hứng thú với coi bói, cậu xem giúp chị thử.”

“Hửm? Chị muốn tôi xem cho chị thật à?” Mộc Tử nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt An Tiểu Nam.


An Tiểu Nam bị nhìn đỏ mặt, bèn quay đầu qua chỗ khác, xòe tay ra.

“Tôi có thể tiết lộ vài bí mật nhỏ của chị không?” Mộc Tử mỉm cười xác nhận.

“Càng nói càng thần bí, chị sốt ruột rồi đấy, xem nhanh lên!” An Tiểu Nam tính cách sảng khoái, nghe Mộc Tử hỏi vậy thì nổi máu tò mò, vội vã chìa tay trước mặt Mộc Tử. Mộc Tử cầm tay cô, đang mùa hè mà tay cậu ta lạnh buốt, An Tiểu Nam rùng mình.

Mộc Tử nhàn nhã nhìn lòng bàn tay An Tiểu Nam, da dẻ mềm mịn, được chăm sóc rất kỹ.

Mộc Tử im lặng rất lâu, Trương Đầu To không nhịn được nói, “Em trai à, cậu ra vẻ lạnh lùng vậy là muốn tán tỉnh chị An sao? Không dưng lại nắm tay người ta lâu vậy, không nói gì tức là thừa nhận…”

Mộc Tử điềm tĩnh liếc một cái, Trương Đầu To nuốt lại mấy lời châm chọc chưa nói hết.

Người đàn ông này… không, cậu thiếu niên này tuy nhỏ tuổi nhưng khí thế rất mạnh, chỉ một cái nhìn đã đủ tạo áp lực với đối phương. Đầu To lúng lúng rụt về.

“Muốn tôi nói à?” Nhìn An Tiểu Nam vẫn còn đỏ mặt khi nghe lời của Trương Đầu To, Mộc Tử thản nhiên hỏi. An Tiểu Nam “ừm” một tiếng, đối diện một cậu trai tuấn tú, hiếm có cô gái nào không ngượng ngùng.

“Chị… tình duyên trúc trắc.” Câu đầu tiên khiến An Tiểu Nam tỉnh mộng, cô ngạc nhiên nhìn Mộc Tử.

“Không, cũng không thể nói vậy…” Mộc Tử nâng tay An Tiểu Nam, tìm từ thích hợp để diễn giải, “Đúng hơn là… gặp người không phải người, hoặc dễ hiểu là “gặp người không tốt”, chị thấy đúng không?”

Mộc Tử ngẩng đầu cười với An Tiểu Nam, cứ như điều mình vừa nói chỉ là hôm nay trời đẹp vậy.

Mặt An Tiểu Nam dần tái nhợt, cô cắn môi, lắp bắp, “Chị… chị không hiểu ý cậu.”

“Chị xem, đường tình duyên của chị chia nhiều nhánh con, tức là chị có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng đường chỉ tay chính chỉ có một, chị là người chung tình, chỉ yêu một người, tuy nhiên…”

“Nhìn đi, đường tình duyên của chị rất ngắn, lại còn rẽ ngổn ngang, người chị yêu trăng hoa lắm đúng không? Người đó làm chị tổn thương, nên tôi mới bảo gặp người không tốt.” Giọng điệu của Mộc Tử không thay đổi, cậu ta làm như không thấy bàn tay An Tiểu Nam bắt đầu run nhẹ.

Mặt An Tiểu Nam trắng bệch nhưng vẫn ráng nặn ra nụ cười, “Cậu nói sao ấy, chị không quen với đàn ông trăng hoa đâu, mà nếu có chị cũng sẽ cho hắn biết tay.”

Mộc Tử mỉm cười, buông tay An Tiểu Nam, ngón tay thuôn dài gõ mặt bàn, “Tôi cũng nghĩ vậy, chị mà gặp đàn ông cặn bã chắc chắn sẽ cho hắn đẹp mặt. Chỉ tay của chị cho biết chị là người dám yêu dám hận, cũng vì vậy…”

“Chị phải cẩn thận, đừng để bị cảm xúc tiêu cực chi phối, tôi đã gặp nhiều người như chị, vì chuyện tình cảm mà…”

Mộc Tử đứng dậy, khom lưng nói khẽ bên tai An Tiểu Nam, “Vì tình cảm mà giết chết người đàn ông mình vừa yêu vừa hận đấy.”

Mộc Tử ngồi xuống, làm như không thấy An Tiểu Nam nghe xong cứng đờ người. Cậu ta thuận tay cầm tay Trần Tiệm Đông bên cạnh,

“Anh là người rất tài năng, nếu có cơ hội thể hiện chắc chắn tương lai vô cùng xán lạn.” Mộc Tử mỉm cười nhìn Trần Tiệm Đông.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mộc Tử, cậu ta không để ý, nói tiếp, “Đáng tiếc, có một tảng đá chắn đường anh, chỉ cần nó còn tồn tại, cả đời anh không thể nào thành công nổi, “may áo cho người” là khắc họa dễ hiểu nhất.”

Mộc Tử nói mà không màng Trần Tiệm Đông biến sắc, cậu ta đặt tay đối phương xuống, đứng dậy, lúc quay đi chợt nói, “Nếu là tôi, tôi sẽ tìm cách dời tảng đá đó đi, dù đập nát nó cũng được.”

Mộc Tử mỉm cười nhìn Trần Tiệm Đông mặt xanh mét, “Tôi đoán anh cũng nghĩ vậy, đúng chứ?”

“Còn anh, thoạt nhìn khá mờ nhạt, nhưng thực tế anh là người cực kỳ kiêu ngạo, vì thiếu hụt tài chính nên anh phải cố gắng hơn bất kỳ ai, nhưng anh…”

Lúc đang nói về Cao Minh Viễn, Trương Đầu To bỗng dưng chụp tay Mộc Tử.

Thấy bạn bè mình bị nói cho ngây người, Trương Đầu To không nhịn được bắt lấy tay Mộc Tử, nhét tay mình vào. Bàn tay Trương Đầu To ngăm đen, lòng bàn tay thô dày có vết chai do thường xuyên mang vác thiết bị.

“Nhóc con đừng xem cho họ nữa, xem giúp anh với!”

“Anh muốn nghe thật à?” Mộc Tử hỏi lại.

“Bớt lảm nhảm đi. Nói mau.” Trương Đầu To trừng Mộc Tử.

“Anh là người đáng thương.”

Một câu khiến không khí đóng băng.

“Tính anh trung thực, chịu được cực khổ, nhưng quá chính trực nên không có cơ hội thăng tiến. Cô gái anh thích yêu người khác, dù đối phương thay lòng vẫn không buồn nhìn đến anh. Theo đuổi một cô gái như vậy, anh đúng là đáng thương.”

“Thằng khốn này…” Nghe rõ tiếng thở dài của Mộc Tử, Trương Đầu To nổi nóng, vung nắm đấm nhưng bị Mộc Tử nhẹ nhàng tránh thoát. Trương Đầu To ngớ ra, chuẩn bị đánh cú thứ hai.

“Đủ rồi!” An Tiểu Bắc rống lên, thấy bao nhiêu ánh mắt tập trung về mình, cô cúi đầu vò góc áo, lúng túng nói, “Sắp… sắp tối rồi, anh Đoàn về bây giờ, chúng ta đừng gây rắc rối cho người ta nữa, hôm nay… hôm nay mình tự nấu cơm đi… giờ tôi…”

Mọi người gật đầu phụ họa, chỉ có Trương Đầu To vẫn la hét muốn đánh Mộc Tử, Cao Minh Viễn giữ Trương Đầu To, xin lỗi Mộc Tử, “Xin lỗi cậu, cái thằng này nóng như lửa vậy đó.”

Mộc Tử phủi tay, lấy quyển sách bước ra cửa, bỗng nhiên dừng lại.

Mộc Tử không quay đầu, lên tiếng, “Anh nói mới nhớ, tôi chưa nói xong về cái anh mà anh đang kéo.”

“Tránh xa cô gái đó ra, sửa đổi tính tình đi, bằng không sớm muộn gì cũng liên lụy mạng người.”

Nói xong, Mộc Tử đẩy cửa đi ra ngoài, để lại tiếng gào la của Trương Đầu To.

“Thằng khốn đó là con cái nhà ai? Nhìn ngứa con mắt!” Trương Đầu To xem thức ăn trên thớt thành Mộc Tử, bổ dao xuống.

“Không, không biết. Cậu ta đi cùng anh Đoàn, chắc là thân thích.” An Tiểu Bắc nhóm lửa, mồ hôi đầy đầu.

“Đầu To, mày thấy người ta đẹp trai nên ngứa mắt chứ gì?” Cao Minh Viễn nhàn rỗi xen vào một câu.

Thấy Đầu To sắp bùng nổ, An Tiểu Bắc vội bảo Cao Minh Viễn, “Anh, hết nước rồi, anh đi xách nước giúp em được không? Em xách không nổi.”

Con gái nhờ vả luôn rất khó từ chối, nhất là người đẹp. Cao Minh Viễn và Đầu To quắc mắt trừng nhau, sau đó Cao Minh Viễn xách thùng nước ra ngoài, trong bếp vang tiếng xắt rau lạch cạch.

Lúc đi ngang phòng khách, Cao Minh Viễn thấy An Tiểu Nam, Trần Tiệm Đông và Dương Chí Hoa. Mọi người xem Trần Tiệm Đông và Dương Chí Hoa là bệnh nhân nên không cho làm việc, An Tiểu Nam phụ trách chăm sóc hai người họ.

Cao Minh Viễn nheo mắt, mặt mày âm trầm, lúc Dương Chí Hoa quay lại chào hỏi, mặt Cao Minh Viễn bừng sáng trở lại, “Em đi lấy nước!” Cao Minh Viễn hô một tiếng rồi ra ngoài.

Nhà Đoàn Lâm không có giếng, phải đi rất xa để lấy nước. Dọc đường, thôn dân không ngừng chỉ trỏ khiến Cao Minh Viễn khó chịu, sau đó

nổi điên.


“Cái gì? Tại sao không cho tôi lấy nước? Mấy người bị sao vậy?” Cao Minh Viễn muốn chọi thùng vào đầu thôn dân.

“Nước của bọn tôi không cho người ngoài dùng, về đi!” Người già trong thôn chống gậy ra mặt, gương mặt nhăn nhúm vô cùng kiên định.

Thấy thôn dân nhìn mình như nhìn thứ gì bẩn thỉu, Cao Minh Viễn thở mạnh ra, chửi thề một câu rồi tức tối bỏ đi.

Cao Minh Viễn lên núi, trên núi có hồ, chỉ cần có nước là được chứ gì. Cao Minh Viễn khuấy nước hồ trong vắt, tâm trạng tốt hơn hẳn.

Cao Minh Viễn múc đầy hai thùng nước, ngâm nga quay về. Cao Minh Viễn không nói với bạn bè mình lấy nước ở đâu, mất mặt lắm.

An Tiểu Nam múc nước nấu canh, mọi người đều khen ngon, quả nhiên tay nghề con gái có khác.

Cao Minh Viễn thầm nghĩ quái lạ, hồ có sẵn nước tại sao thôn dân còn phí sức đi đào giếng? Đào giếng ở vùng núi rất khó khăn, hơn nữa chất lượng nước giếng không tốt, không mặn cũng đắng.

Theo đề nghị của An Tiểu Nam, Trương Đầu To không tình nguyện bưng một bát canh vào phòng cho Mộc Tử.

“Thằng quỷ nhỏ ra ăn cơm.” Đầu To đập cửa phòng, một lúc lâu sau, cửa mở. Mộc Tử làm như không thấy bản mặt đằng đằng sát khí của Đầu To, chỉ lạnh lùng liếc nhìn cái bát.

“Đây là…”

“Cơm tối. Mù sao không thấy?” Đầu To quát. Mộc Tử nhận bát, ngửi một cái rồi nhíu mày. Đầu To dự định Mộc Tử mà tỏ vẻ “dở như hạch” thì tẩn liền một trận, ai dè…

Mộc Tử uống một hớp canh.

Đầu To hừ một tiếng, định quay đi thì nghe tiếng nôn mửa.

“Đậu má! Mày dám ói ra?!” Đầu To định xách cổ áo Mộc Tử, thì đối phương vừa lau miệng xong đã giật cổ áo mình trước.

“Mấy người ăn canh chưa?”

Đầu To không kịp phản ứng, ngơ ngác gật đầu.

Mộc Tử cau mày, gắt lên, “Phun ra! Ói ra hết!”

Bị bàn tay lạnh như băng bóp cổ, Đầu To muốn ói nhưng cứng đầu nén lại, vùng ra khỏi tay Mộc Tử, “Mày có bệnh không?! Mẹ mày! Coi như tao mù mới đưa cơm cho mày!”

Mộc Tử lạnh lùng nhìn Đầu To, ánh nhìn như mắt rắn khiến Đầu To rùng mình.

Hồi lâu sau, Mộc Tử rời mắt, thuận tay đóng cửa, “Anh chết chắc rồi.”

Cậu ta nói rất nhẹ nhưng Đầu To vẫn nghe rõ ràng. Đầu To bắt đầu thấy lạnh trong người, vô thức phát run, sau đó lửa giận bùng lên, Trương Đầu To điên tiết đấm đá cửa phòng Mộc Tử rồi hậm hực về chỗ bạn bè.

“Sao vậy? Làm gì ồn thế?” An Tiểu Nam hỏi.

“Má! Thằng khốn kia rủa tôi chết đi! Ngày mai ông mày phải rời khỏi cái chốn quỷ quái này!” Đầu To chửi bới, ngồi phịch xuống ghế.

“Cũng được, nghỉ ngơi trước đã.” Dương Chí Hoa cười tủm tỉm.

Dương Chí Hoa cười mà ai cũng thấy lạnh.

Nhất định phải làm rõ việc này, mau chóng giải quyết tên khốn Dương Chí Hoa.

Đêm xuống, Trần Tiệm Đông trằn trọc trở mình.

Không được ngủ trước tên khốn đó, hắn phải…

Trần Tiệm Đông tự nhủ, nhưng cơn buồn ngủ kéo đến như sóng, hắn chìm vào bóng tối.

Tối, lạnh…

Nước… có nước nhỏ lên người hắn, Trần Tiệm Đông như quay về khoảnh khắc ấy, dưới làn nước tối đen, trong nỗi tuyệt vọng, hắn mơ hồ thấy một gương mặt.

Trần Tiệm Đông không còn cảm giác gì nữa, ngủ say.

Hôm sau, Trần Tiệm Đông khó chịu thức dậy.

“Má… dột mưa hả?” Nhìn nước thấm dưới ga giường, Hoàng Thạch lèm bèm ngồi dậy.

Giường đơn bị thấm nước chèm nhẹp, dù là ngày hè cũng phát tởm.

Cao Minh Viễn vò đầu ngồi dậy, hiển nhiên cũng bị giường ẩm làm tỉnh, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Trần Tiệm Đông tái mặt, ngồi trên giường một lúc lâu, “Không thấy anh Dương.”

Hắn vừa dậy đã phát hiện Dương Chí Hoa biến mất.

Trần Tiệm Đông liều mạng kiềm lại nỗi khủng hoảng trong lòng.

“Ai? Ờ phải, còn Đầu To nữa, chạy đâu rồi?” Hoàng Thạch bấy giờ mới tỉnh ngủ, nhìn quanh một vòng, xoay người xuống giường.

Hoàng Thạch vừa ngáp vừa ra mở cửa, “Ăn sáng đi, chắc Đầu To đi phụ nhóm con gái nấu cơm, ngu đến mấy cũng nhìn ra cậu ta thích chị An mà.”

Nhưng lúc đến nhà bếp, Hoàng Thạch vẫn không gặp Trương Đầu To, mấy cô gái cũng vừa mới dậy, còn mơ ngủ.

“Tiểu Bắc, em lấy chậu đi, mình rửa mặt. Ê! Con trai xếp hàng chờ.” An Tiểu Nam ngáp một cái, đến bể nước, dời nắp ra.

“Á!”

Một giây sau, tiếng hét như muốn thổi bay nóc nhà.

Hoàng Thạch bị phản ứng của An Tiểu Nam làm chết đứng, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, cậu ta chần chừ bước đến bể nước.

“Đầu To…” Hoàng Thạch há hốc miệng.


Bể nước nhà họ Đoàn chỉ là bể nhỏ thông thường, xác của Đầu To nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

“Trời ơi.” Hoàng Thạch che miệng. Đầu To mở mắt trừng trừng, vì ngâm nước mà xác sưng phù, tứ chi cứng còng.

“Cậu ấy chết rồi.” Trần Tiệm Đông khô khốc cất lời.

Cao Minh Viễn chạy vào cuối cùng, vừa nghe vậy thì đầu gối khuỵu luôn, quỳ rạp trên đất.

“Chết… Cậu nói Đầu To chết rồi?” Cao Minh Viễn run bần bật, nôn nóng đứng dậy nhìn vào bể.

“Mộc Tử đâu?! Tìm xem thằng đó còn trong nhà không?!” Cao Minh Viễn như phát rồ chạy vào hành lang, đá cửa phòng Mộc Tử.

“Làm ơn gõ cửa nhẹ chút.” Trong phòng, Mộc Tử mặt không cảm xúc đóng sách lại, bình thản nhìn đám người vừa xông vào.

Mỗi người mang vẻ mặt khác nhau, nhưng đều không giấu được nỗi kinh hoàng.

“Chuyện gì?” Mộc Tử đứng lên.

“Mày! Mày giết Trương Đầu To đúng không?” Cao Minh Viễn sấn đến giật cổ áo Mộc Tử.

“Hôm qua mày gây gổ với Đầu To, mất kiềm chế nên giết cậu ta, đúng không?!” Nghe Cao Minh Viễn quát như vậy, mọi người bừng tỉnh.

“Phải rồi, cửa chính đã khóa, người bên ngoài làm sao vào được.”

“Chỉ có thể là người trong nhà.”

“Hôm qua cậu ta còn cay cú với Đầu To…”

Lòng người đã loạn, nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Mộc Tử, không hề có thiện ý.

Mộc Tử cười nhạt, hất tay Cao Minh Viễn, ung dung chỉnh lại cổ áo.

“Nếu mấy người miễn cưỡng muốn bắt một người làm hung thủ thì tôi sao cũng được, mấy người muốn bắt trói hay giao tôi cho cảnh sát tôi cũng chẳng quan tâm. Nhưng dù có làm bất cứ điều gì…”

Mộc Tử ngồi xuống, cúi đầu một lúc lâu, khi ngẩng lên, ánh mắt bén nhọn đến mức khiến người ta run bắn.

“Các người đều sẽ chết.” Mộc Tử mỉm cười.

“Cậu ta bị điên à, dám nói chúng ta đều sẽ chết.” Ra khỏi phòng Mộc Tử, An Tiểu Nam nóng ruột.

“Kệ mẹ nó, chắc chắn nó là hung thủ, con nít bây giờ coi việc giết người chỉ là vặt vãnh, có gì mới mẻ đâu.” Cao Minh Viễn căm hận nói.

“Nhưng tôi không cảm thấy vậy, với lại… phải rồi, các cậu có thấy hôm qua chúng ta ngủ rất say không?” Hoàng Thạch nói phân nửa thì chuyển sang đề tài khác.

“Có. Tối qua em thấy mệt lắm, vừa nằm xuống là ngủ liền.” An Tiểu Bắc sợ sệt giơ tay.

“Hả? Tôi cũng vậy.”

Nhóm sinh viên hưởng ứng dồn dập, Cao Minh Viễn trầm tư, “Liệu có phải chúng ta bị bỏ thuốc không?”

“Có thể lắm, vậy thì khẳng định là nó rồi, chỉ có nó hôm qua không ăn cơm.”

“Ừ, báo cảnh sát đi.”

Chộn rộn cả ngày vẫn không có kết quả.

Phản ứng khi biết có người chết của thôn dân rất quái lạ.

“Mấy người mau mau chặt xác rồi đem chôn đi.” Một thôn dân nói qua khe cửa, làn da nứt nẻ, mặt buồn rười rượi.

“Không, bọn tôi phải giữ lại thi thể chờ cảnh sát đến khám nghiệm.” Người thành phố đương nhiên sẽ tin tưởng vào cảnh sát trong những trường hợp như thế này, nhưng đường mòn đã bị vùi lấp, cảnh sát không thể đến ngay hôm nay.

Thôn làng cứ như thôn hoang, người dân cực kỳ bài xích người ngoài, nghe có người chết mà không một ai ra hỗ trợ, tất cả đều trốn trong nhà, đóng cửa không tiếp đón.

“Mẹ kiếp! Lũ nhà quê này thật khốn nạn, ánh mắt họ nhìn chúng ta đúng kinh tởm!” An Tiểu Nam đi trên đường nhỏ không một bóng người, căm ghét phàn nàn.

“Còn bảo chúng ta chặt xác, còn không phải phân thây sao? Tởm lợm!” Cao Minh Viễn xoa tay.

Hoàng Thạch bỗng nhớ lời Đoàn Lâm đã nói lúc trước, “Chúng ta mau về thôi, ở nhà còn Đỗ Man, Mộc Tử và…” Thi thể của Trương Đầu To.

Hoàng Thạch không nói hết nhưng ai cũng hiểu, mọi người không hẹn mà rùng mình.







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện