Mao Vi Vi đến trước cửa sổ, mỉm cười với đứa bé ở giữa.
Bé thấy mẹ liền nhe nụ cười không răng, vươn hai cánh tay béo ú đòi mẹ ôm. Mao Vi Vi nhẹ nhàng ôm nó, sau đó ném mạnh xuống.
Thịt xắt lát, xương hầm canh, không thêm gia vị, cứ để nguyên hương vị vốn có.
Mao Vi Vi ăn no, thời gian còn nhiều, cô tiện tay nấu thêm mấy món chồng mình thích, vừa làm vừa ngâm nga.
12 giờ 25 phút, Lục Tường Lai về, kỳ lạ nhìn một bàn thức ăn phong phú. Bình thường Vi Vi không siêng như vậy, tuy nấu ăn ngon nhưng Vi Vi ghét mùi dầu khói nên rất ít khi vào bếp.
“Hôm nay ngọn gió nào đưa Vi Vi vào bếp mà có nhiều món ngon thế này?” Lục Tường Lai tháo mũ, hôn hai cục cưng nhỏ rồi ngồi vào ghế Vi Vi đã kéo sẵn.
Lần trước được thưởng thức món vợ nấu là trước khi kết hôn, không biết hôm nay Vi Vi gặp chuyện gì vui, Lục Tường Lai được thương mà sợ.
“Do người ta thích nấu thôi mà, nào, chồng em nếm thử xem canh có ngon không?” Mao Vi Vi cười duyên dáng, múc một muỗng canh, thổi nguội đưa đến bên miệng Lục Tường Lai.
Lục Tường Lai chẳng hiểu gì ráo, nhưng vẫn rất hưởng thụ. Anh ta húp canh, còn cố ý húp sùm sụp xem như cổ vũ.
“Ngon quá, Vi Vi nấu bằng gì mà ngon thế. Lạ nhờ, anh nếm không ra, em nấu xương gì vậy?” Lục Tường Lai húp thêm vài ngụm canh.
Mao Vi Vi hài lòng nhoẻn cười.
“Đây là canh Tiểu Quai, em lấy Tiểu Quai ra nấu đó.”
“Hả?” Lục Tường Lai đánh rơi muỗng, kinh ngạc nhìn vợ.
“Nó từ bụng em mà ra, nó vốn không nên tồn tại, em chỉ nhét nó vào bụng lại thôi. Em chỉ sinh hai đứa con trai, không có đứa thứ ba nào hết.”
Mao Vi Vi xoa bụng, cười thành tiếng. Lục Tường Lai nhìn Mao Vi Vi, trong lòng cứ thấy quái dị.
Lục Tường Lai im lặng, chợt nghĩ ra điều gì, anh ta ôm hai đứa bé đang chơi bên cửa sổ, cười nói, “Em đang nói gì vậy, Vi Vi vốn chỉ sinh hai đứa mà. Em xem, Đại Quai và Tiểu Quai này, con chúng ta dễ thương ghê chưa.”
Lục Tường Lai mỉm cười chơi với hai đứa nhỏ.
Hai đứa bé cảm nhận được bố mình vui, cũng cười khanh khách. Mao Vi Vi trợn mắt, tiếng cười của đứa bên phải vang hơn đứa bên trái, cô không dám tin nhìn nó…
“Sao… sao có thể…”
Như chứng minh cho suy đoán của Mao Vi Vi, đứa bé bên phải cười với cô, nụ cười tuyệt đối không thuộc về trẻ con.
“Tôi cảm thấy Vi Vi hình như có vấn đề.” Cùng một căn phòng, cũng trong giờ nghỉ trưa, Thành Thụy ngồi giữa, Hàn Tâm Nặc và Bác Tiêu Tuyết đứng hai bên.
Điều khác biệt là người đối diện từ Mao Vi Vi biến thành Lục Tường Lai.
“Lúc về nhà vẫn không có gì lạ, à có chứ, hiếm khi Vi Vi vào bếp nấu nhiều như vậy. Em ấy bảo tôi húp canh trước, chờ tôi nếm xong mới cho tôi biết canh đó là dùng thịt con tôi mà nấu.”
“Cái gì?!” Ba người hốt hoảng.
“Đừng nhìn tôi như vậy, lúc đó tôi còn hoảng hơn ba người nữa kìa.” Lục Tường Lai nhún vai, nhìn hai đứa bé bên cửa sổ mà thở dài.
“Tưởng tượng cậu làm mệt về nhà, lâu lâu được vợ cho ăn cơm lành canh ngọt, chưa kịp mừng thì vợ đột ngột thông báo canh nấu bằng thịt con mình, cậu sẽ nghĩ thế nào?Lúc đó tôi hóa đá, nhưng chợt nhớ vừa rồi mình còn hôn Đại Quai và Tiểu Quai mà, bấy giờ mới yên tâm. Tôi nghĩ Vi Vi đã ổn rồi.”
“Ổn?” Hàn Tâm Nặc hỏi, cậu không cách nào giải thích được việc mà Lục Tường Lai kể.
“Ừm, nhớ lúc Tâm Nặc phát hiện Vi Vi sinh ba chứ không phải sinh đôi như kết quả siêu âm trước đó không?”
“Nhớ.” Hàn Tâm Nặc gật đầu.
“Đấy, lần kiểm tra đó khiến Vi Vi khẳng định là mình mang thai ba đứa, em ấy kể hồi trước nằm mơ, thấy mình thức giấc nửa đêm, có một đứa bé đứng trước giường, thấy em ấy thức dậy liền nhảy vào bụng em ấy. Lúc đó kết quả siêu âm là hai đứa, nhưng sau khi nằm mơ, Vi Vi ngờ là mình mang thai ba đứa. Sau, Tâm Nặc siêu âm ra đứa thứ ba, Vi Vi vui dữ lắm.”
Lục Tường Lai kể rất vô tư, nhưng nghe đã thấy kỳ lạ, ba người nhìn nhau, đều cảm thấy câu chuyện này rất thích hợp để kể lúc đêm khuya.
“Kết quả cuối cùng là sinh đôi, tuy hơi tiếc nuối, nhưng không hiểu sao tôi thấy nhẹ nhõm nhiều hơn. Giấc mơ đó… các cậu cũng thấy kỳ lạ đúng không?” Mọi người gật đầu, Lục Tường Lai cười khổ, “Nhưng Vi Vi không chấp nhận sự thật, em ấy kiên quyết cho rằng mình sinh ba.”
“Cái gì?!” Hai vợ chồng mô tả cùng một tình huống, ba người lần nữa nghẹn họng.
Thành Thụy nuốt nước bọt, không dưng biến thành chuyên gia tâm lý, anh ta gật gù, ý bảo Lục Tường Lai cứ nói tiếp.
“Vợ tôi nghĩ chúng tôi không chỉ có Đại Quai và Tiểu Quai, mà còn có đứa thứ ba là Nhị Quai nữa.”
Ba người rục rịch trong lòng, nhưng không nói gì, chỉ nghe Lục Tường Lai kể.
“Mới đầu tôi cho rằng em ấy đau buồn quá độ vì mất con, tôi nghĩ qua một thời gian em ấy sẽ bình thường lại, nên tôi hùa theo mà mua nôi dành cho trẻ sinh ba, mua thêm vật dụng cho Nhị Quai. Em ấy dồn tình thương cho đứa bé không tồn tại kia, tôi đành phải tập trung lo cho Tiểu Quai bị mẹ lạnh nhạt. Những tưởng vậy là ổn, nhưng… mọi chuyện dần đi quá xa, tính cách Vi Vi trở nên quái lạ, tôi biết em ấy đã tới đây gặp ba người. Chứng hoang tưởng của em ấy ngày càng nghiêm trọng, có lúc tôi muốn đưa em ấy đi khám tâm lý. Nhưng hôm qua nghe em ấy bảo đã giết một đứa bé, tôi vui lắm.”
“Tôi cho rằng giết đó là giết Nhị Quai tồn tại trong trí tưởng tượng của em ấy. Em ấy không bị hoang tưởng nữa, tôi thật sự rất vui, nhưng mà… lúc tôi ôm Đại Quai và Tiểu Quai đến trước mặt em ấy, em ấy lại la hét, còn muốn…”
Nói đến đây, Lục Tường Lai hạ giọng, “Em ấy muốn ném chết Tiểu Quai.”
“Tôi vô tình để cảnh sát canh ở ngoài biết, em ấy phát điên cả buổi chiều, còn tự thú là mình giết con, em ấy bưng nồi canh ra nói mình giết con để nấu canh. Nhưng cảnh sát kiểm tra kết luận đó là canh gà.”
Lục Tường Lai thở dài thật dài.
Ba người biết anh ta nói thật, vì Lục Tường Lai ngồi xe cảnh sát đến đây, trong bệnh viện đã đồn ầm lên. Mấy hôm trước con trai viện trưởng tự sát nên cảnh sát mai phục xung quanh rất nhiều.
Cảnh sát đưa Mao Vi Vi đi làm kiểm tra tâm thần, thuận tiện tìm hiểu thông tin về ca sinh.
Hồ sơ của Mao Vi Vi ghi rõ ràng, bốn giờ chiều ngày mười hai tháng Tám, Mao Vi Vi thành công hạ sinh một cặp sinh đôi.
Chứng cứ xác thực, cảnh sát loại bỏ hiềm nghi Mao Vi Vi giết con. Cô sinh hai đứa con, bây giờ hai đứa vẫn sống khỏe sống tốt, đào đâu ra đứa thứ ba cho cô giết thịt nấu canh? Trừ khi đứa thứ ba đó là quỷ.
Hiện Mao Vi Vi đang được giám định tâm thần, nếu kết quả cho thấy cô thật sự bị rối loạn tâm lý thì việc sau đó thuộc về bác sĩ.
Hàn Tâm Nặc gặp lại Kim Tử, gã vừa đi ra từ phòng lưu trữ hồ sơ của bệnh viện.
Kim Tử