Tạ Gia Vinh sợ té ghế, vãi cả ra quần, hắn không nói được, chỉ có thể túm ống quần Giang Hành mà run.
“Má! Khai quá!” Giang Hành đứng phắt dậy, bịt mũi.
“Muốn đi vệ sinh sao không nói, thế mà tiểu ra quần. Người ta không biết còn tưởng cảnh sát ngược đãi tội phạm!” Nhìn Tạ Gia Vinh tự lau cái đống mà mình bĩnh ra, Giang Hành mở tủ lục lọi, ném cho hắn một bộ đồng phục.
“Hết cách rồi, không có đồ thường, mượn tạm một bộ đồng phục của người ta vậy. Bộ này chắc không ai mặc nữa đâu, mà chú mày cũng phải xài kỹ đấy.”
Tạ Gia Vinh gật đầu như mổ thóc, sợ hãi ôm bộ quần áo.
Bộ đồng phục rất cũ, còn bốc mùi mốc, song ít ra vẫn đỡ hơn mặc nguyên bộ đồ dính nước tiểu. Tạ Gia Vinh thay quần áo sạch, thoáng yên tâm hơn, bèn nhìn lại ông già ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa tối om…
“Anh cảnh sát, anh nhìn giúp tôi xem… xem có thấy ai ngoài cửa sổ không?” Tạ Gia Vinh thận trọng hỏi.
“Bây giờ hả? Chú mày có điên không? Chỉ thấy bóng chú mày thôi.” Giang Hành cười, nhìn ra cửa sổ, tàu chạy rất nhanh, ngoài trời tối đen như mực. Cửa sổ phản chiếu khung cảnh trong phòng, Giang Hành thấy Tạ Gia Vinh đứng phía sau mình, cúi đầu như đang lo lắng.
Nhưng giờ không phải lúc tán gẫu với tội phạm, Giang Hành định xoay lại, chợt thấy… trong phòng có thêm một người.
Giang Hành nhìn chằm chặp cửa kính, Tạ Gia Vinh đang cúi đầu, sau lưng hắn có một bóng người.
“A? Đằng sau…” Giang Hành quay đầu lại, ai ngờ chưa kịp nhúc nhích thì đầu bị nện một cú! Giang Hành ôm đầu, choáng váng nhìn lên, thấy Tạ Gia Vinh mặt không cảm xúc, tay cầm chiếc va-li.
“Xin lỗi nhé anh cảnh sát, tôi không muốn về đồn.” Tạ Gia Vinh lấy còng tay của Giang Hành, khóa tay anh ta vào tay ghế rồi nhét Giang Hành xuống gầm ghế.
“Thấy chật không? Khó chịu lắm đúng không? Mẹ kiếp, phòng giam còn tệ hơn chỗ này nhiều. Anh hiểu tại sao tôi không muốn bị bắt rồi chứ?”
Hắn vốn có tiền án, còn bị truy nã, lần này mà bị bắt nữa chắc chắn được ăn cơm tù miễn phí.
Nỗi sợ phòng giam vượt qua khủng hoảng vì thấy thứ không nên thấy, Tạ Gia Vinh khống chế Giang Hành, dùng va-li đánh anh ta ngất xỉu.
Hắn nhét vớ vào miệng Giang Hành, lấy tấm trải của nhân viên phục vụ trùm lên ghế, cười nhạo.
“Mơ đẹp nhé.”
Dùng va-li nện Giang Hành thêm lần nữa, Tạ Gia Vinh nhét luôn chiếc va-li xuống gầm ghế, sau đó đội mũ nhân viên, ra khỏi phòng nghỉ.
Dưới gầm ghế, Giang Hành mắt mở trừng trừng, miệng mấp máy nhưng ý thức dần mơ hồ.
Anh chỉ có thể nhìn Tạ Gia Vinh nghênh ngang rời đi, theo sau hắn là một đôi chân, đôi chân ấy… không chạm đất.
Thật ra Tạ Gia Vinh nên cảm ơn Giang Hành đã tìm cho hắn bộ đồ này.
Tạ Gia Vinh kéo áo, hơi đắc ý, bộ đồng phục giúp hắn che giấu thân phận, đồng thời có thể dạo khắp các toa mà không bị ai nghi ngờ, khác nào cho hắn cơ hội kiếm chác.
Tạ Gia Vinh ho một tiếng, kéo thấp vành mũ, bắt chước điệu bộ của nhân viên mà tuần tra toa tàu.
Giang Hành đã bị còng, sẽ không tỉnh lại ngay. Tạ Gia Vinh nghĩ bây giờ mình không chớp thời cơ trộm một vố thì quá có lỗi với tổ nghề và bộ đồng phục. Cơ mà… hôm nay sao lạnh quá!
Tạ Gia Vinh rụt cổ, đút tay vào túi, khom lưng.
Toa tàu đêm rất buồn tẻ, Tạ Gia Vinh đi loanh quanh, thấy có vài thanh niên thấy mình thì mắt láo liên, đứa giả vờ ngủ, đứa làm bộ đọc báo. Tạ Gia Vinh hớn hở, đồng nghiệp đây mà, nhưng vẫn còn non và xanh lắm.
Không biết nghĩ gì, thấy một tên oắt nhân lúc hắn lơ là thì thò tay chộp chiếc ví da của một cô gái, Tạ Gia Vinh liền chụp tay đối phương.
“Này! Người anh em, cái ví này là của cậu hay thế nào?”
Đối phương nhìn hắn bằng ánh mắt phẫn hận, chột dạ xin khoan dung, Tạ Gia Vinh bỗng sinh ra cảm giác hư vinh.
“Ranh con! Muốn qua mắt anh mày hả, còn sớm lắm!”
Đối phương năn nỉ ỉ ôi, Tạ Gia Vinh diễn đến ghiền, quên béng trước đó không lâu mình cũng bị mắng té tát vì tội ăn cắp. Tạ Gia Vinh xả cục tức nhịn từ hồi chiều lên đầu thằng nhóc xui xẻo, sau đó ngông nghênh ngồi vào một ghế trống.
Đối diện là một bé gái cột tóc hai chùm, mặc áo đầm, xinh như búp bê. Mẹ cô bé ngủ say như chết, bé gái ngoan ngoãn ngồi im re, trước mặt chất một núi đồ ăn vặt. Con nít bây giờ sướng quá! Tạ Gia Vinh nhìn bánh kẹo của cô bé, bụng kêu rồn rột.
Cô bé thấy hắn nuốt nước bọt, bèn lấy một cây lạp xưởng đưa đến, “Cho nè.”
Tạ Gia Vinh ngẩn người.
“Cho đó!” Cô bé dúi cây lạp xưởng đến gần hơn.
Thấy không ai để ý, Tạ Gia Vinh nhận cây lạp xưởng của cô bé. Lúc đói ăn gì cũng ngon, gặm hết cây lạp xưởng càng thấy đói hơn, cô bé đưa thêm chai nước, lần này Tạ Gia Vinh cũng biết ngại.
“Con hông đói.” Cô bé rất khôn khéo.
Cuối cùng, núi đồ ăn vặt của cô bé bị Tạ Gia Vinh càn quét hết, cô bé yên lặng nhìn Tạ Gia Vinh ăn như sói đói.
“Chú… uống cái này hông?” Cô bé giơ lon nước trái cây, Tạ Gia Vinh không dám nhận nữa.
Cô bé lắc đầu, nghiêm túc nói, “Mỹ Mỹ hông uống, uống nước là xè xè đó.”
“Hả?” Không dám uống vì sợ đi vệ sinh à? Lý do gì quái đản thế? Tạ Gia Vinh, “Tại sao? Con không muốn đi vệ sinh ư?”
“Ừm.” Mỹ Mỹ gật đầu, “Mỹ Mỹ uống nước là đi vệ sinh, mà mẹ chưa dậy nên hổng dám đi.”
Không có mẹ nên không dám đi vệ sinh? Đúng là con nít. Hình như đứa trẻ nào cũng sợ nhà vệ sinh, như Tạ Gia Vinh hồi bé cũng vậy. Có lần hắn lọt xuống bồn cầu lộ thiên vùng quê, một thời gian sau hắn không dám vào nhà vệ sinh nữa.
“Cứ uống, uống xong chú dắt con đi.”
Mắt cô bé sáng rỡ, “Thiệt hả?”
“Thật mà.”
“Chú, nhà vệ sinh ghê lắm.” Cô bé nhấn mạnh từ “ghê”.
“Yên tâm, nhà vệ sinh ghê cỡ nào chú cũng không sợ.”
Cô bé vững bụng, tu sạch lon nước.
Mười lăm phút sau, Tạ Gia Vinh dắt cô bé đi vệ sinh, hình như cô bé sợ thật, muốn hắn chờ ngoài cửa. Tạ Gia Vinh đứng hát, soi gương trên bồn rửa tay, sửa sang lại đồng phục, lúc này hắn hoàn toàn cho mình là nhân viên ngành đường sắt.
Một phút sau, cô bé hét một tiếng, chạy ra ôm chân Tạ Gia Vinh, run lẩy bẩy. Tạ Gia Vinh thấy quái lạ.
“Sao thế?” Con bé sợ cái gì?
Tạ Gia Vinh trấn an cô bé, cười nói, “Chú vào kiểm tra cho, không có gì đâu.”
Cô bé muốn nói gì đó, nhưng sợ quá không mở miệng được.
Tạ Gia Vinh vào buồng vệ sinh nhìn một vòng, không gian nhỏ hẹp, hơi sương phủ mờ kính cửa sổ, có gì lạ đâu?
Tạ Gia Vinh bĩu môi, định ra ngoài thì cửa bị sập lại, chốt khóa.
Chẳng lẽ vì hắn đứng yên mà bị khóa cửa sao? Vô lý.
Tạ Gia Vinh ngạc nhiên nghe thấy một giọng vừa lạ vừa quen, người kia gằn giọng, “Muốn phá tao hả, mày cứ chết dí trong này đi!”
Tạ Gia Vinh vỡ lẽ, hóa ra là thằng oắt vừa rồi bị hắn bắt!
Tạ Gia Vinh không muốn la lên, hắn định kêu nhưng chợt nhớ ra thân phận mình. Hắn là tội phạm đánh ngất cảnh sát để đào tẩu, kêu cứu thì khác nào tự chui đầu vào lưới?
Nhất thời, Tạ Gia Vinh chỉ có thể âu sầu ở lại buồng vệ sinh.
Cô bé vẫn còn bên ngoài, gõ nhẹ cửa. Tạ Gia Vinh hiếm khi nổi lòng tốt, muốn cô bé đừng tìm ai đến, muốn cô bé đừng sốt ruột vì mình, muốn cô bé về với mẹ…
“Chú ơi… cẩn thận nhe, ngoài cửa sổ có…”
Giọng cô bé rất nhỏ, Tạ Gia Vinh không nghe được khúc sau, song ngữ điệu dè dặt của cô bé khiến hắn buồn cười.
Tiểu xong, Tạ Gia Vinh lại tìm cách giết thời gian, hắn nghĩ cách thoát, vừa hối hận vừa nôn nóng, chờ trời sáng mới ra ngoài thì còn chôm chỉa được gì nữa chứ? Con người mà, chữ “sớm biết” có ngàn vàng chẳng mua được.
Tàu chạy xình xịch, Tạ Gia Vinh ngồi xổm trên bồn cầu nửa ngày, tầm mắt rơi xuống thùng rác.
Món đồ trong thùng rác hấp dẫn ánh mắt hắn, lúc thấy rõ vật đó, tim Tạ Gia Vinh suýt lọt ra ngoài, bàn tay không khống chế được cầm lấy tang vật ra khỏi thùng rác.
Đó là khung ảnh hình chữ nhật, Tạ Gia Vinh đánh ực.
Hắn đã thấy thứ này trong va-li của ông già.
Nhưng hắn đã để nó lại chỗ tên cảnh sát rồi mà. Làm sao nó có thể xuất hiện ở đây?
Tạ Gia Vinh nghiến răng, lật khung ảnh lại!
Gương mặt hắn hiện ra.
Tạ Gia Vinh kinh ngạc, sau lại làm mặt hề, hóa ra khung ảnh trong va-li thế mà là tấm gương.
Tấm gương này khiến người nhìn rất khó ở.
Không biết gương làm bằng vật liệu gì mà ảnh phản chiếu cứ mờ mờ ảo ảo, còn hơi