Lâm Tùng vẫn ngồi ở ghế sau ghế lái, mặt không cảm xúc nhìn phía trước, thoạt nhìn bình tĩnh nhưng lòng cồn cào bất an.
Tại sao hắn không thấy cuối đường?
Đường một chiều này cứ như không có điểm cuối, ánh sáng đèn đường hai bên kéo dài đến vô tận. Cánh tay hắn đau buốt, mắt hắn cũng không nhìn rõ đường đêm, nếu không vì hai nguyên nhân này thì hắn đã giết con tin mà tự lái xe rồi.
Thật ra tình huống đang rất thuận lợi, dù không tìm thấy sân ga nhưng Lâm Tùng không gặp cảnh sát, song hắn vẫn thấy nóng ruột. Hắn cố gắng gọi cho Quách Tiểu Lâm, lần nào cũng nghe tổng đài báo ngoài vùng phủ sóng. Trong xe nồng nặc mùi máu, dù hắn đã vứt bọc ghế dính máu nhưng vẫn không thể khử mùi.
Chết tiệt! Biết sớm thì hắn đã ném hai thằng kia xuống xe từ lâu rồi!
Lâm Tùng bực dọc, ánh mắt nhìn người đàn ông qua kính chiếu hậu càng thêm hung ác. Đang nghĩ ngợi, hắn đột nhiên chao đảo, đập mặt vào kính chiếu hậu theo quán tính. Lâm Tùng tát mạnh vào đầu người đàn ông.
“Mẹ mày! Tao chưa cho phép sao mày dừng xe!” Xe ngừng chạy. Người đàn ông cúi đầu, bả vai run bần bật.
“Xe… tự nó dừng…”
Lâm Tùng kiểm tra, đúng là xe tự dừng, nhưng máy vẫn khởi động, hắn bèn hất người đàn ông ở ghế lái.
“Mày xuống đẩy xe.”
Người đàn ông ngồi bệt dưới đất, thì thào rất khẽ, “Chúng ta… chúng ta sẽ chết…”
“Mày muốn chết thì chết mình mày đi! Nhìn gì? Đẩy xe cho tao!”
Cơn nóng luôn bị dằn xuống không chịu nổi bùng lên, Lâm Tùng đấm đá người đàn ông, đến khi thấy anh ta lầm lũi vòng ra phía sau đẩy xe, Lâm Tùng mới quay về ghế lái.
“Đẩy liên tục cho tao! Nghe chưa?”
Lâm Tùng nhịn đau cầm tay lái, cho nổ máy, thử đi thử lại mấy lần mới được. Người đàn ông kia cũng khỏe, anh ta đẩy xe đi được một đoạn, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy người đàn ông vẫn hì hục đẩy xe, Lâm Tùng cười gằn, tăng tốc lên 100km/h, bỏ anh ta lại.
Kính chắn gió đã vỡ, gió tạt thẳng vào xe thổi bớt mùi máu tanh, cũng khiến Lâm Tùng tỉnh táo hơn. Hắn châm điếu thuốc, xoay cổ tay trái xem đồng hồ, mặt đồng hồ bể tan tành.
4 giờ 27 phút.
Thời gian dừng lại ở con số này, kim giây dao động tại chỗ, không chạy tiếp.
“Cùi bắp.” Chắc là đồng hồ bị vỡ lúc hai xe va chạm. Lâm Tùng mặc kệ, tăng tốc, tâm tình nhẹ nhõm hơn không ít, hình như phía trước có một trạm thu phí.
Ánh đèn sáng trưng khiến Lâm Tùng giật thót.
Làm sao bây giờ? Chiếc xe này chắc chắn sẽ khiến nhân viên thu phí nghi ngờ, chẳng lẽ bảo xe bị tông? Nhưng mà…
Lâm Tùng muốn dừng xe, nhưng dường như bị trục trặc, xe vẫn lăn bánh. Lâm Tùng liều mạng đạp phanh, xe vừa khéo dừng ngay trước rào chắn trạm thu phí.
Đành nhắm mắt làm liều vậy, Lâm Tùng quyết định tùy cơ ứng biến.
“Kỳ lạ, sao anh lại đến đây?” Nhân viên trạm là một người phụ nữ mặt tái nhợt, tay cầm một quyển sổ, hết nhìn mặt Lâm Tùng rồi lại nhìn vào sổ như đang đối chiếu gì đó.
Lâm Tùng cố ý giấu mặt trong bóng tối, chờ người phụ nữ đưa vé cước.
Song trạm thu phí này cũng kỳ quái, thoạt nhìn không giống trạm thu phí mà Lâm Tùng thường thấy, người phụ nữ cũng không có ý định thu tiền.
Lâm Tùng đang ngẩn người, chợt nghe người phụ nữ thở dài, “Anh cướp xe của Vương Vĩnh, hết cách rồi, lấy anh bổ khuyết danh ngạch vậy.”
Nói rồi, người phụ nữ đưa ra một tấm thẻ.
Tấm thẻ màu đen nặng trịch, Lâm Tùng chưa kịp nhìn thì rào chắn đã nhấc lên. Lâm Tùng chột dạ, lại thêm xe phía sau thúc giục, hắn chạy qua trạm thu phí. Chờ chạy xa rồi, hắn mới giảm tốc, lấy tấm thẻ ra xem cẩn thận.
Lâm Vĩnh Niên: 15 giờ 8 phút 4/3/1971 – 4 giờ 27 phút 22/8/2006.
Cái quỷ gì thế! Sao người phụ nữ đó biết tên hắn?!
Mồ hôi lạnh túa đầy trán, Lâm Vĩnh Niên là tên thật của Lâm Tùng, vì an toàn nên đã lâu lắm rồi hắn không dùng tên thật. Giấy chứng minh tên Lâm Tùng là giấy tờ làm giả, vậy thì tại sao người phụ nữ kia biết tên thật của hắn? Hơn nữa…
Nhìn dãy số phía sau, Lâm Tùng cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Khoan đề cập đến thời gian, 4/3/1971 chính là sinh nhật của hắn, còn 22/8/2006 là ngày hôm nay.
4 giờ 27 phút…
Lâm Tùng giơ cổ tay, nhìn chằm chặp mặt đồng hồ vỡ.
Đúng là con số mà thời gian dừng lại. Chuyện gì thế này chuyện gì thế này chuyện gì thế này?
Lâm Tùng ôm đầu, tiếng tim đập như đấm vào tai!
Tấm thẻ in tên và ngày sinh của hắn rốt cuộc là thứ gì?
Lâm Tùng có một suy đoán, nhưng hắn không dám chứng thực. Người phụ nữ kia đã nói gì nhỉ? Hắn cướp xe của ai… 4 giờ 27 phút hình như chính là lúc hai xe va chạm, đường một chiều…
Xâu chuỗi những chi tiết rời rạc, Lâm Tùng nhận ra sự thật không thể tưởng tượng nổi.
Hắn nhớ đến bia mộ, trên bia thường khắc tên người mất, phía dưới là thông tin năm sinh, năm mất, sống ở đâu, chết ở đâu…
Bàn tay cầm tấm thẻ run dữ dội, Lâm Tùng nhảy xuống xe, định vòng lại trạm thu phí hỏi cho ra lẽ, nhưng quay đầu chỉ thấy bóng tối vô tận.
Không có ánh đèn, không có trạm thu phí, không có gì cả.
Lâm Tùng run cầm cập.
Hắn đã chết rồi sao? Hắn chết thay cho người kia sao?
Không, Lâm Tùng có cảm giác mình vẫn chưa chết.
Hắn thấy có người đi lướt qua mình, họ cúi đầu, tay cũng cầm tấm thẻ y hệt của hắn, họ cùng đi về một hướng. Hắn loáng thoáng nghe âm thanh bên ấy.
Lâm Tùng hốt hoảng ném tấm thẻ.
“Không! Tao không muốn ở đây! Phải rời khỏi chốn quỷ quái này!”
Nghĩ đến ba chữ “chốn quỷ quái” là Lâm Tùng run không ngừng, song hắn nhanh chóng xốc lại tinh thần, giẫm lên tấm thẻ đen, lần nữa lên đường.
Nếu… nếu những người cầm thẻ đều là người chết thì hắn chỉ cần chạy ngược hướng họ đi là được thôi, đúng không? Hắn phải bình tĩnh, đây là ác mộng, chỉ là ác mộng, trời sáng sẽ không sao nữa, song trước hết hắn phải thoát khỏi nơi này đã.
Càng sốt ruột thì càng luống cuống, Lâm Tùng liên tục vặn chìa khóa xe, lúc hắn suýt vặn gãy khóa thì xe nổ máy, cảm ơn trời.
Lâm Tùng chạy ngược chiều, hắn liên tục tự an ủi mình trong vô vọng. Hắn tăng tốc đến 140km/h, nhìn kim chỉ tốc độ nhảy đến vận tốc cực hạn, Lâm Tùng còn chê không đủ nhanh.
Gió lạnh tạt vào mặt, Lâm Tùng không mở nổi mắt, gió rít gào bên tai, hắn còn nghe thấy một âm thanh khác lẫn trong tiếng gió.
Rầm rập— rầm rập—
Tiếng gì vậy?
Tàu lửa! Là tiếng tàu chạy! Lâm Tùng giơ cánh tay bị thương che mắt, nương ánh đèn xe nhìn lại…
Hắn đang chạy song song đường ray!
Mình chạy ra đây từ bao giờ? Tim đập như trống, Lâm Tùng không biết việc này là dấu hiệu tốt hay…
Rất nhanh đã có đáp án.
Tuyệt đối là ác mộng! Lâm Tùng hoảng sợ nhìn đoàn tàu uốn lượn ầm ầm lao đến trước mặt, tốc độ không thua gì xe tải của hắn.
Lâm Tùng bẻ tay lái, muốn chạy ra xa đường ray.
Việc này không đùa được, khu vực này không có hàng rào phòng hộ, xe mà bị hút vào đường ray hắn chỉ còn nước tan xác!
Lâm Tùng hãi hùng phát hiện mọi thao tác đều vô dụng. Xe vẫn đang lao vào đường ray với vận tốc 140 km/h! Mặt đất rung chấn dữ dội, Lâm Tùng đập đầu vào tay lái, hắn liều mạng đạp phanh rồi bất lực khi phanh không ăn.
Tàu lửa kéo còi, càng lúc càng gần.
Lâm Tùng ôm đầu thở hồng hộc. Hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng…
Tại sao đến giờ hắn mới chú ý đến chứ?
Xe đã tắt máy lâu rồi mà?
Nhưng nó vẫn chạy bạt mạng, cứ như… cứ như có ai ở phía sau đẩy xe vậy.
Chờ đã… đẩy xe?
Một gương mặt hiện lên trong đầu, Lâm Tùng gian nan nhìn phía sau…
Qua cửa kính, hắn thấy một người!
“Mày xuống đẩy xe.”
“Chúng ta… chúng ta sẽ chết…”
“Mày muốn chết thì chết mình mày đi! Nhìn gì? Đẩy xe cho tao!”
Người kia là ma…
Sau đuôi xe, người đàn ông mặt như mặt thỏ hé môi cười quái dị.
“Không!”
Lâm Tùng gào lên, xe lao đi vun vút, hắn hoảng hốt bò ra phía sau.
Xe xóc nảy, đầu Lâm Tùng va trúng nóc xe, máu từ trán chảy vào mắt, trong mơ hồ, hắn thấy nụ cười của người đàn ông méo mó đến rợn người.
“Tao nói rồi… chúng ta sẽ chết…” Người đàn ông mấp máy môi.
Lâm Tùng phát rồ, “Mày đi mà chết! Tao sẽ không chết! Tao không chết!”
Đèn tàu lửa rọi đến, trước mắt Lâm Tùng chỉ còn một màu trắng lóa.
Đến rồi! Tàu đến rồi!
Hắn muốn nhảy ra khỏi xe, nhưng cửa xe kín bưng như miệng con trai, hắn vặn kiểu gì cũng không mở được. Hắn không thấy gì, lần mò trong túi, chợt mò được một vật, Lâm Tùng đã rơi vào trạng thái cuồng loạn ném mạnh thứ đó ra ngoài.
“Chết đi!”
Người đàn ông ngoài cửa sổ cười man rợ, Lâm Tùng sững sờ nhìn quả bom mình vừa ném văng trúng vách thùng xe, dội ngược về bên chân.
“KHÔNG—”
Tàu lửa còn chưa đến, tiếng hét thảm đã bị tiếng nổ rung trời át mất.
—o0o—
“Cái gì? Gài bom?!” Viên cảnh sát trung niên sợ mình nghe lầm, ngoáy tai rất khoa trương.
“Phải, tên bắt cóc nói hắn đã gài bom trên tàu lửa.” Đoàn Lâm gật đầu. Đoàn Lâm hiện đang ở một bệnh viện nhỏ, vết thương đã được băng bó nhưng vẫn âm ỉ đau. Người đàn ông được cậu cứu vẫn còn ngủ, anh ta bị thương rất nặng, xương sườn gãy đâm thủng nội tạng, bác sĩ nói trễ chút nữa thôi là không cứu nổi.
“Nghiêm trọng rồi, phải mau báo lên cấp trên mới được…” Viên cảnh sát chưa từng gặp án đánh bom bao giờ nên bối rối, ông ta gọi đến Cục công an thành phố B, đối phương yêu cầu nhân chứng trả lời chi tiết.
“Vâng, đúng vậy, là đoàn tàu đó, trên tàu xảy ra án mạng, có thể là do sự cố…” Đối phương hỏi rất kỹ, Đoàn Lâm cũng trả lời cặn