Tôi nghĩ có dấu hiệu báo trước cái chết.
Tử thần cũng có tồn tại, nhưng không phải với hình tượng xương khô khoác áo choàng đen khua lưỡi hái trong truyền thuyết, tử thần ở đây ám chỉ điềm báo.
Thế lực có thể dự đoán cái chết có lẽ chính là tử thần.
Năm tôi tám tuổi, tôi mơ mình đứng ở một nơi tôi chưa từng đi qua, giữa dòng người chen chúc, tôi thấy một người ngũ quan sắc bén, mặc áo đen lẳng lặng đứng ở lề đường đối diện.
Thức giấc, trong đầu tôi chỉ đọng lại mỗi gương mặt đẹp đẽ của thiếu niên kia, tôi không biết giấc mơ ấy có ý nghĩa gì, thuở ấy tuổi chớm yêu, tôi còn tưởng mình mơ thấy bạch mã hoàng tử tương lai. Mãi đến một ngày của nhiều năm sau, tôi thật sự nhìn thấy thiếu niên ấy ở ngã tư đường, nhưng tôi không hề thấy phấn khởi mà sợ hãi tột cùng.
Tôi chợt nhớ, nhân vật mặc áo đen trong bài Tarot chính là tử thần.
Cậu thiếu niên đường nét gương mặt sắc cạnh, ngũ quan tinh xảo, mặc áo đen, mang hơi thở buốt giá. Chỉ thoáng gặp mà tôi đã sợ run người.
Quay đầu lại chỉ thấy dòng người náo nhiệt qua lại tấp nập.
Người ấy đâu?
“A Tử! Cậu sao thế?” Hai cô bé hai bên đỡ thiếu nữ đi giữa đột nhiên chao đảo. Giữa dòng người đông đúc, chẳng ai để ý đến hành động của ba nữ sinh.
“Không… không có gì, tự nhiên bị choáng thôi…” Mộc Tử xoa huyệt Thái dương, nhíu mày ngoái đầu nhìn phía sau.
“Cậu nhìn gì đấy?” Cô bạn tóc ngắn nhìn theo tầm mắt Mộc Tử, không hiểu gì cả.
“Cậu có thấy nam sinh mặc đồ đen nào không?” Mộc Tử do dự, quyết định hỏi thẳng.
Không ngờ cô bạn lại nhìn mình như đứa thiểu năng.
“Cậu giỡn hả? Nam sinh ở đây ai mà chẳng mặc đồ đen, đồng phục Tề Lan màu đen mà.” Hạ Hiểu Lam thẳng tính, cô vuốt mái tóc ngắn, cười phá lên. Tiếng cười thu hút sự chú ý của người xung quanh, trong đó có không ít nam sinh mặc đồng phục màu đen của Tề Lan.
Hạ Hiểu Lam là một thiếu nữ xinh xắn, khiến người ta gặp một lần khó quên.
Viên Thuyên tỏ vẻ thấu hiểu, khoác vai Mộc Tử, trầm giọng hỏi, “Khai thật đi, nghía trúng anh nào rồi?”
“Sao sao! Thiệt hả? Ai thế? Mau cho tớ biết! Đầu gỗ nhà cậu cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à? Ai đâu?”
Mộc Tử hừ một tiếng, cảm thấy bị ép hỏi giữa bàn dân thiên hạ mất mặt quá, bèn bước nhanh vào trường. Nỗi sợ vừa rồi tuy đã bị nén xuống, nhưng nó vẫn như xương cá kẹt trong cổ, chôn mầm bất an.
Đây là ngôi trường trung học nổi tiếng – trường Tề Lan.
Mấy tháng trước, Tề Lan là trường nội trú nam, nhưng bây giờ đã mở rộng tuyển thêm nữ sinh.
Vụ án của lãnh đạo tiền nhiệm ảnh hưởng nặng nề đến danh tiếng của Tề Lan, kéo theo nhiều hệ lụy, học kỳ mới sắp bắt đầu, tuyển sinh trở thành vấn đề cấp bách của bộ phận quản lý.
Hết đường xoay sở, quản lý mới ra một quyết định cải cách mang tính đột phá, phá bỏ nguyên tắc chỉ nhận nam sinh, nay trường chiêu sinh cả nam và nữ.
Để thu hút nữ sinh gia nhập, trong thời gian nghỉ hè, Tề Lan mở cửa ba ngày cho phụ huynh học sinh tự do tham quan khuôn viên trường.
Dẫu sao cũng là trường danh giá, tỷ lệ lên lớp của Tề Lan cao đến 80%, nhiều gia đình rất hài lòng để con vào học.
Có thêm nữ sinh, số lượng học sinh mới năm nay miễn cưỡng đạt chỉ tiêu đầu vào, quản lý mới thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Tử là một trong những nữ sinh đầu tiên vào học Tề Lan, hôm nay là ngày đầu tiên đi học.
“Đi thôi, lễ khai giảng sắp mở màn rồi.”
Hạ Hiểu Lam vuốt tóc, xung quanh chỉ còn ba người, bảo vệ hối ba cô gái nhanh vào trong.
Chờ ba học sinh cuối cùng vào trường, bảo vệ ấn nút, cánh cổng sắt màu đen chậm rãi khép lại.
Hiệu trưởng hùng hồn liệt kê những thành tích ngất ngưỡng của Tề Lan, đồng thời ra sức cam đoan những tin tức trước kia là do truyền thông bịa đặt.
“Chỉ có một cá nhân là hiệu trưởng tiền nhiệm thực hiện mua bán bất hợp pháp, không liên quan gì đến chất lượng giáo dục của Tề Lan. Dù là trước kia hay bây giờ, Tề Lan luôn là một ngôi trường an toàn, chuyên tâm đào tạo người tài cho đất nước.”
“Các em tân sinh hãy noi gương anh chị đi trước, nỗ lực học tập, vui vẻ trải qua ba năm thanh xuân tại Tề Lan.”
Nối tiếp hiệu trưởng, các giáo viên cũng lần lượt lên diễn thuyết.
Mộc Tử hoàn toàn không nghe lọt, cô quét mắt tìm nam sinh khoác áo choàng đen ấy. Nhưng mãi đến khi lễ khai giảng kết thúc, cô vẫn không tìm được.
“Cậu vẫn còn tìm anh chàng kia hả?” Sau buổi lễ, các học sinh đi nhận sách mới, Viên Thuyên trêu Mộc Tử cứ lấm lét nhìn trái nhìn phải.
“Đẹp trai đến mức cậu nhất quyết kiếm bằng được luôn sao? Tớ tò mò rồi đó!” Hạ Hiểu Lam đổ dầu vào lửa.
Ba cô gái tính cách khác biệt, Hạ Hiểu Lam hoạt bát thời thượng, Viên Thuyên chín chắn có hơi u ám, Mộc Tử cộc cằn, nổi loạn như con trai, vậy mà lại là bạn thân.
Cũng vì là bạn nhiều năm nên A Thuyên và Hiểu Lam mới kinh ngạc khi Mộc Tử không có hứng thú với con trai đột nhiên để ý nam sinh mới gặp một lần.
“Trúng tiếng sét ái tình?” Hạ Hiểu Lam ghẹo, ngoài dự đoán, Mộc Tử phản ứng rất gay gắt.
“Đừng giỡn nữa.” Mộc Tử cúi đầu, siết nắm tay.
Thấy thái độ của Mộc Tử giống như thẹn quá hóa giận, Viên Thuyên và Hạ Hiểu Lam nhìn nhau cười, không lấy nam sinh áo đen đó ra chọc Mộc Tử nữa.
Sau khi vụ bê bối buôn thuốc phiện được cảnh sát khui ra, uy tín của Tề Lan sụt giảm nghiêm trọng, quá nhiều áp lực, hiệu trưởng mới đành phải xóa bỏ hình thức nội trú, đổi thành cho xe đưa đón học sinh mỗi ngày. Cách giải quyết này tạo thêm gánh nặng tài chính cho trường, nhưng lại giúp gia đình các em yên tâm hơn nhiều.
Dự khai giảng, nhận sách và đồng phục xong, Mộc Tử lên xe buýt của trường về nhà. Xe buýt trường chỉ có trách nhiệm đưa học sinh vào trạm xe buýt trong thành phố, sau đó các em phải tự bắt chuyến khác về nhà.
Gần nhà Mộc Tử có rất nhiều xe buýt, từ trường về nhà mất khoảng nửa tiếng, vẫn chấp nhận được.
Sau này phải dậy sớm rồi, mẹ cô sẽ không cho cô ngủ nướng đâu.
Nhà người ta liều mạng đưa con ra khỏi Tề Lan, còn mẹ thì nhất quyết nhét cô vào đó. Mẹ còn bảo cô may mắn, nếu không có vụ tai tiếng kia, thì với kết quả học tập của cô làm gì có cửa vào học trường danh giá như Tề Lan.
Trời biết cái chốn chết người đó có phát sinh chuyện gì khác hay không, mới đến trường ngày đầu đã gặp chàng trai từng thấy trong mơ. Mộc Tử lơ đãng nhớ lại, chỉ nhìn thoáng qua đã dao động, phải, là dao động.
Đột nhiên nhìn thấy người mà bạn đã gặp trong mơ nhiều năm trước, bạn sẽ có cảm giác gì? Lãng mạn đâu không thấy, ánh mắt lạnh lùng của cậu ta như đang hiển hiện trước mắt Mộc Tử. Mộc Tử nhớ rất rõ, khi bị ánh mắt đó nhìn trúng, toàn thân cô cứng còng, hơi lạnh tỏa ra từ tận trong xương, tay chân run cầm cập, đến mức phải để bạn bè dìu đi. Nghĩ đến đây, Mộc Tử rùng mình.
“Đói quá, sao bà già còn chưa về nữa?” Nhìn đồng hồ, Mộc Tử ngồi thở dài trên sô-pha. Tiền tiêu vặt tháng này chẳng còn bao nhiêu, nếu ra ngoài ăn thì mấy ngày sau muốn mua gì cũng không được.
“Đều tại bố mất sớm.”
Mộc Tử bĩu môi, lấy một quả trứng trong rổ, định đổ ốp-lết.
Mộc Tử mồ côi cha, bố mất từ khi cô còn rất nhỏ, thế nên mẹ phải đi làm xa nuôi hai miệng ăn.
Sự nghiệp càng lớn, mẹ càng bận rộn, tiền kiếm được nhiều nhưng tiền tiêu vặt của Mộc Tử vẫn dừng ở con số như ba năm trước. Hai mẹ con không chuyển nhà, Mộc Tử vẫn ở trong căn phòng cũ kỹ hồi bé.
Ăn xong quả trứng nhạt phèo mà mẹ vẫn chưa về, Mộc Tử ném dĩa vào bồn. Lúc đi ngang phòng mẹ, Mộc Tử do dự một lát, vào lục lọi ngăn kéo bàn trang điểm, tìm thấy vài tờ tiền.
Mộc Tử nhét tiền vào túi, ra ngoài.
Trước khi đi, Mộc Tử còn cố ý hất đổ mấy chai sữa dưỡng thể mới mua của mẹ.
“Mặt già chát, tối ngày tô vẽ như con yêu quái, cũng đâu có trẻ ra được.” Mộc Tử hừ lạnh, lấy áo khoác ra khỏi nhà.
Di động của A Thuyên tắt máy, của Hiểu Lam cũng không gọi được, Mộc Tử đành đi ăn lẩu một mình. Đồ ăn ê hề, lại tươi rói, nhưng Mộc Tử không còn hứng ăn nữa.
Nhìn xung quanh, khách ăn lẩu hoặc là gia đình, hoặc cũng có cặp có đôi.
Ăn lẩu là một phương thức giao lưu tình cảm đặc biệt, vô hình trung kéo gần khoảng cách, tạo cảm giác thân thiết, thế nên từ nhỏ Mộc Tử đã thích ăn lẩu. Nhớ khi bố còn sống, Chủ nhật hằng tuần cả nhà cô sẽ đi ăn lẩu… Mộc Tử không nhớ hết chuyện thời thơ ấu, song cô biết tuổi thơ mình vô cùng hạnh phúc.
Tối ngủ, cô và bố mẹ chen chúc trong căn phòng nhỏ hẹp, cảm giác vừa mở mắt là thấy bố mẹ sao mà ấm áp, nhưng từ sau khi bố qua đời, mẹ thay đổi. Vì kế sinh nhai, ngày nào mẹ cũng bôn ba bên ngoài, để Mộc Tử một mình trong căn nhà trống, gian phòng chật chội bỗng trở nên khổng lồ, vắng hoe.
Không biết từ khi nào, quan hệ giữa Mộc Tử và mẹ trở nên lạnh nhạt, có lẽ là từ ngày cô đeo lên cổ chìa khóa nhà? Chắc thế, Mộc Tử nghĩ, hoặc do cô đã đến tuổi phản nghịch.
Lúc cô muốn nói chuyện thì mẹ không có thời gian, một lần hai lần, dần dần Mộc Tử chẳng thiết nói nữa.
Mộc Tử không biết tìm ai kể việc mình gặp thiếu niên trong mơ, bực bội không có chỗ trút, cuối cùng Mộc Tử quyết định làm vài ván game để phát tiết.
Không như các nữ sinh khác, Mộc Tử rất thích game đánh nhau, thời gian đầu mẹ bắt đầu công tác bên ngoài, bé con Mộc Tử đã dựa vào số game bắn giết này để vượt qua nỗi cô độc.
Tinh thần dồn hết vào tốc độ tay và phản xạ thần kinh, thời gian trôi qua rất nhanh.
“Chết cha! Quên mất mai phải dậy sớm.” Bắn giết thỏa thuê, tiền thừa chỉ còn mấy đồng, “Tiêu rồi, không đủ đi taxi.” Chơi game đã đời, số tiền còn lại ít