“Tango! Đừng sủa nữa!” Hạ Hiểu Lam quay lại nạt.
Tango là một con chó săn lông vàng, giống đực, tám tuổi, tính theo tuổi chó thì nó đã già lắm rồi.
Với người khác, có lẽ nó chỉ là thú nuôi, nhưng đối với Hạ Hiểu Lam, nó vừa là bạn thân cùng chơi từ bé, vừa là người nhà, cho nên dù Tango làm ồn đến vậy mà cô vẫn không nỡ nặng lời.
Thay đồ xong, Hạ Hiểu Lam lấy hộp sữa trong tủ lạnh, rót phân nửa vào bát của Tango, phân nửa mình uống.
Tango liếm sữa mà mắt vẫn nhìn chòng chọc phòng của Hạ Hiểu Lam như hổ rình mồi.
Hạ Hiểu Lam đặt hộp sữa xuống, đến đẩy cửa phòng mình.
“Có gì đâu, Tango nè, sao mày sủa hoài vậy?” Mày đã thấy gì? Tango sủa dai dẳng mấy ngày nay, hàng xóm cũng phàn nàn, Hạ Hiểu Lam đã nhắc nó nhiều lần, còn giả vờ đánh nó nhưng Tango vẫn sủa không ngừng.
Với giống chó săn đã được huấn luyện như Tango, sủa dai như vậy là rất bất thường.
Từ nhỏ Tango đã được dạy không sủa bậy, nên nó không tùy tiện sủa ai bao giờ, chỉ khi có người lạ vào địa bàn của nó mới sủa.
Hạ Hiểu Lam bật đèn, vào phòng mình.
Từ khi nghe Viên Thuyên dọa, Hạ Hiểu Lam đã lật tung căn phòng, sợ thật sự có chuột chui vào, nhưng đến con gián cũng không có, trong phòng không có gì hết.
Hạ Hiểu Lam đứng trước gương, chống nạnh nhìn Tango lần khần không dám vào, chỉ sủa vọng vào phòng.
“Trong nhà chả có gì, úp mì ăn tạm vậy.”
Hạ Hiểu Lam nhún vai ra khỏi phòng, khi tắt đèn, cô không chú ý đến ánh trăng rọi qua cửa, dưới sàn đổ bóng của năm người…
Đêm ấy Hạ Hiểu Lam nằm mơ, Tango sủa liên tục, cô thì chạy trốn. Ngực nhói đau, sau đó cô thấy một người phụ nữ, bàn tay bà ta thọc xuyên lồng ngực mình, Hạ Hiểu Lam bật dậy, toát mồ hôi lạnh.
“Mẹ ơi… giấc mơ càng ngày càng kinh khủng, đúng là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy.” Hạ Hiểu Lam gãi đầu, cúi nhìn ngực, cô hít vào một hơi. Vết bớt đỏ au cứ như mới bị rạch, trong nháy mắt, Hạ Hiểu Lam còn có ảo giác lồng ngực mình bị rạch, trái tim bị moi đi. Nhưng cũng chỉ là ảo giác, Hạ Hiểu Lam đè tay lên ngực trái, nghe nhịp tim dồn dập, dần dần bình tĩnh lại.
Tuy chỉ thoáng qua nhưng Hạ Hiểu Lam rất tin vào ảo giác ấy. Đồng thời, giấc mơ khiến Hạ Hiểu Lam dậy lên mối nghi ngờ.
Hôm sau, Hạ Hiểu Lam đến bệnh viện ăn cơm cùng bố, dù là Chủ nhật nhưng bố cô vẫn bận rộn.
“Bố còn một bệnh nhân, con ở phòng làm việc của bố chờ chút, khám xong mình đi ăn nhé.”
Thấy Hạ Hiểu Lam gật đầu, bố cô mới ra ngoài, để lại một mình Hạ Hiểu Lam, cô không có gì làm, bèn tham quan văn phòng của bố.
Bố cô là viện trưởng, đồng thời là bác sĩ chuyên khoa tim mạch, ước mơ lớn nhất đời bố là trở thành chuyên gia ghép tim.
Trên tường treo rất nhiều ảnh của những bệnh nhân được bố giải phẫu.
Hạ Hiểu Lam chợt nhớ hình như cô rất ít khi chụp ảnh chung với bố.
Thong thả bước đến kệ sách, Hạ Hiểu Lam lấy đại một quyển album mở ra xem, album chứa vô số ảnh ví dụ thực tế lâm sàng, Hạ Hiểu Lam bắt gặp một tấm ảnh chụp ca ghép tim máu me, chẳng khác gì những tấm ảnh trước.
Nhìn lồng ngực mở toang của bệnh nhân trong ảnh, Hạ Hiểu Lam sờ ngực mình.
Vết rạch đó rất giống vết bớt trên ngực, Hạ Hiểu Lam kéo áo, sợ hãi nhận ra vết bớt đỏ sẫm lại biến mất nữa rồi.
Hạ Hiểu Lam dùng cơm Tây với bố tại một nhà hàng sang trọng, ăn chẳng thấy ngon, dù Hạ Hiểu Lam im lặng bất thường cũng không khiến bố cô quan tâm.
“Con ở một mình bố không yên tâm, chuyển qua ở cùng bố đi, dì Mẫn của con không để ý đâu.”
“Không cần đâu bố, trường con xa lắm, ở chỗ cũ gần trường hơn, sáng được ngủ nướng thêm một lúc.”
Hạ Hiểu Lam uyển chuyển từ chối đề nghị của bố, bỗng ngẩng đầu hỏi, “Bố ơi, hồi nhỏ con có từng làm phẫu thuật tim không? Ví như mổ ghép tim ấy.”
Bố cô ngạc nhiên, tay cầm nĩa xiên miếng bít tết khựng lại rồi nhanh chóng khôi phục như cũ, bố cô rũ mi, “Đương nhiên là không, trước nay con luôn rất khỏe mạnh. Sao con hỏi vậy?”
“Không có gì ạ, chỉ là tự nhiên nghĩ thế thôi.” Hạ Hiểu Lam nhai thức ăn, yên lặng một lát lại ngẩng đầu, thấy tóc bạc của bố nhiều hơn, “Bố, dạo này bố mệt lắm sao?”
“Cũng thường thôi, cơ mà có một bệnh nhân không ổn.”
“Bố lo cho người ta thì cũng phải lo cho bản thân, bố đâu còn trẻ nữa.”
“Hửm? Hiểu Lam hiểu chuyện như thế từ khi nào vậy?”
“Thấy ghét! Người ta lúc nào cũng hiểu chuyện hết á!” Bầu không khí sinh động hơn nhiều, nhưng cảm giác quái dị trong lòng Hạ Hiểu Lam vẫn không tan biến.
Tạm biệt bố, Hạ Hiểu Lam không về nhà mà đến bệnh viện khác khám tim.
“Ồ, hóa ra cậu đi khám sức khỏe nên hôm nay về trễ…” Bên kia đầu dây, Viên Thuyên nhàm chán nói, “Nuôi thói quen kiểm tra sức khỏe định kỳ là tốt đấy.”
“Tớ không có giỡn đâu! Tớ thật sự nghi ngờ mình có tiền sử bệnh tim.”
“Kết quả kiểm tra thế nào?”
“…Không bị gì hết.” Bác sĩ bảo sức khỏe cô rất tốt, tim cũng khỏe, hoàn toàn không có vấn đề.
“Nên là?”
“Nhưng vết bớt ở ngực tớ…”
“Là minh chứng cho thấy kiếp trước cậu bị đâm chết?”
“Tớ không giỡn đâu nha, hôm nay tớ mới phát hiện vết bớt giống hệt vết sẹo sau phẫu thuật tim vậy.”
“Ồ?”
“Tớ lén tra tài liệu trong văn phòng bố mới biết đó! Giống y chang vết sẹo để lại của bệnh nhân mổ tim.”
Như biết Viên Thuyên đã dao động, Hạ Hiểu Lam tiếp tục bổ sung.
“Phẫu thuật mở lồng ngực luôn để lại dấu vết như rạch ở vị trí nào, dài bao nhiêu centimet, hôm nay tớ mới nhận ra vết bớt y hệt sẹo phẫu thuật, vậy tức là…”
“Là kiếp trước cậu chết trên bàn mổ tim.”
“…”
“Được rồi, không chọc cậu nữa, nhưng nếu đúng vậy thì có sao đâu. Chẳng phải cậu đã khám tim rồi à? Bác sĩ giấu giếm người có tiền sử bệnh tim làm gì chứ, bố cậu lại càng không.”
“Nhưng mà…” Hạ Hiểu Lam do dự kể, “Tối qua tớ mơ thấy một người phụ nữ muốn moi tim mình!” Giấc mơ thật như hồi ức sống lại, “Đó là một phụ nữ ngoài ba mươi, cao ngang ngửa tớ, dưới mắt trái có nốt ruồi đen, tớ nhớ kỹ lắm. Giấc mơ quá chân thực, cậu nghĩ coi làm sao tớ thấy rõ ràng đến vậy? Nghe nói nhiều bệnh nhân sau khi ghép tim thì đổi tính, càng lúc càng giống chủ nhân của trái tim được ghép, tớ cứ nghĩ… biết đâu cô ta là chủ nhân trái tim.”
“Nhưng cậu đã khám rồi, đâu có gì bất thường đúng không?”
“…Ừ, cũng có thể do tớ nghĩ nhiều.”
Hạ Hiểu Lam ngập ngừng, bỗng Tango sau lưng sủa ầm lên, cô không nhịn được đá nhẹ nó.
“Tango sủa hả?” Viên Thuyên hỏi.
“Ừ, cậu cũng nghe rồi đó, gần đây ngày nào nó cũng sủa, ồn chết đi được. Không khéo tớ gặp ác mộng cũng do nó.”
“Chó thường không sủa vô cớ, cậu kiểm tra cửa nẻo hết chưa?” Viên Thuyên trầm ngâm một lát, chợt hỏi.
“Cậu đừng làm tớ sợ, tớ kiểm tra rồi, trong nhà không có gì hết.”
“Có bị mất món đồ nào không?”
“Không! Cậu hỏi cái này chi vậy?”
“Biết đâu ban sáng có ai đột nhập nhà cậu, Tango đã được huấn luyện nên tính cảnh giác rất cao.”
“…”
“Cậu đóng kỹ cửa sổ chưa? Sao… quả nhiên là chưa, cậu đó! Lát nữa nhớ khóa chặt tất cả cửa sổ, con gái ở một mình phải cẩn thận chứ!” Viên Thuyên nói một tràng, Hạ Hiểu Lam chột dạ đáp lại, sau đó lại nghe Tango sủa inh ỏi.
Ngay đến Viên Thuyên cách cái điện thoại nghe tiếng sủa còn sốt sắng, cũng khó trách Hạ Hiểu Lam bực bội.
Nghe tiếng Tango, Viên Thuyên sực nhớ sách báo ghi rằng trực giác của loài chó nhạy hơn con người rất nhiều, bản năng của chúng có thể phát hiện và cảnh báo nguy hiểm.
Ví dụ như trước khi động đất chó sẽ sủa ầm ĩ và phá rối để báo nguy, nghe nói khứu giác của chó thính hơn con người một triệu lần, thính giác cũng nhạy hơn con người mười sáu lần.
Chẳng lẽ… Viên Thuyên nhíu đôi mày thanh tú, tiếng sủa của Tango nhỏ dần, chắc Hạ Hiểu Lam đã đuổi nó ra khỏi phòng để nói chuyện điện thoại.
Không bị tiếng sủa làm ồn, Viên Thuyên mới nghe tiếng động khác.
Hạ Hiểu Lam cầm lại điện thoại, Viên Thuyên hỏi ngay.
“Trong nhà cậu còn ai nữa không?”
“Cậu nói gì vậy! Nhà tớ chỉ có mình tớ với Tango thôi, lần đầu tiên Tango dám chạy vô phòng ngủ của tớ đó! Mấy ngày trước nó không dám vào, chỉ sủa vào phòng…”
Nghe vậy, Viên Thuyên im lặng.
Tập trung lắng nghe, ngoại trừ giọng của Hạ Hiểu Lam, Viên Thuyên còn nghe tiếng người khác.
“Nhà cậu không có người thật à? Hay là cậu dắt trai về nhà mà không dám cho tớ biết?” Bên kia đầu dây rõ ràng có tiếng đàn ông, hơn nữa… không chỉ một người.
“Cậu nghĩ tớ là người như vậy sao? Tớ làm gì mê trai đến mức đó!” Hạ Hiểu Lam nổi giận cúp máy.
Nghe tiếng “tít tít” trong điện thoại, Viên Thuyên đăm chiêu.
Không có ai thật à? Nhưng mà… cô nghe có tiếng người, Viên Thuyên dám cá mình không nghe lầm. Chẳng lẽ là ảo giác?
“A Thuyên xấu xa!” Hạ Hiểu Lam nóng nảy dập máy.
Có lẽ cô hơi dễ