“Là Cao Hân. Người dư ra là Cao Hân! Sao tới giờ tôi mới nhớ ra chứ…” Đoàn Lâm nhìn chằm chặp lưng Mộc Tử, mặt ngớ ra. Chỉ có mười một học viên tham dự buổi họp lớp, tính cả cậu thì có tổng cộng mười bốn học viên và một giáo viên. Loại ra Mộc Tử và Trương Học Mỹ không biết từ đâu ra thì còn mười hai học viên và một giáo viên.
Hôm đó cậu hồi hộp quá nên không nhớ mặt học viên, nhưng cậu chắc chắn mình không nhớ sai số người!
Vì cậu giữ bản danh sách, danh sách ghi rõ ngoài Mộc Tử thì có mười ba học viên, Đoàn Lâm cố nhớ lại, hôm đó Cao Hân cũng có đến mà. Nhưng lúc cậu tỉnh lại ở bệnh viện thì không thấy mặt cô ta trong số những học viên cũ của Khang Đức.
Hôm đó cậu chỉ muốn rũ bỏ mọi chuyện ra khỏi đầu, cũng chỉ nhìn lướt qua họ một lần, sau đó quên bẵng, giờ nhớ lại mới nhận ra người tên Cao Hân không có mặt ở hiện trường, trái lại, cô là người duy nhất thoát nạn vì có việc bận.
Nhưng nếu đặt giả thiết rằng phòng học đó là ảo ảnh, tất cả những ai có mặt đều bị nạn thì tại sao chỉ có một người không đến bệnh viện? Chỉ còn một trường hợp… nhớ lại biểu cảm kỳ lạ của họ, liệu có phải…
“Cao Hân mà anh thấy vốn đã chết rồi.” Mộc Tử nói nhẹ tênh, mặt Đoàn Lâm xám ngoét.
—o0o—
Ngôi nhà cổ như mê cung khổng lồ nhốt hết những kẻ lạc đường. Trời tối dần, cô gái nhân lúc chưa tối hẳn mà tháo chạy, song không thể nào tìm được lối ra, tiếng bước chân loạn xạ vọng lại khiến cô có ảo giác như ai đang đuổi theo mình…
Cô gái sợ hãi quay đầu lại… không có gì cả, chỉ thấy dãy hành lang tối om dài đằng đẵng…
Cô thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đi thì bỗng nhiên…
“Á—” Tiếng hét thảm thiết văng vẳng khắp căn nhà.
“Cắt!”
“Tốt lắm, xong rồi đấy chị Cao, chị có thể ra về bằng cửa bên trái.” Một giọng nam truyền ra từ loa phóng thanh trên đầu, Cao Hân đang lo sốt vó như được uống thuốc an thần, cô nhìn hai phía, thấy cửa bên trái thì đứng dậy bước ra cửa.
Cuối cùng cũng được về thế giới loài người… Nhân viên trường quay bận tối mặt, Cao Hân nhận tách cà phê, dòng chất lỏng nóng ấm xoa dịa cuống họng, cơ thể ấm dần lên.
Hôm nay cô tham dự buổi thử vai cho một bộ phim kinh dị, đạo diễn phim này nổi tiếng quái gở, yêu cầu nữ chính phải có cá tính. Ông ta bảo diễn viên phải cất hết các thiết bị liên lạc rồi chọn một nơi u ám để tiến hành thử vai.
“Chị Cao diễn đạt lắm, em nghĩ chị sẽ được chọn đấy!” Một cô gái trẻ nhoẻn cười, đưa tách cà phê cho Cao Hân.
Cao Hân thầm đắc ý mà ngoài miệng nói lời khiêm tốn, “Làm gì có, mà nơi này đáng sợ thật, mọi người còn cất công cho người giả ma nữa chứ, tự dưng xuất hiện sau lưng làm tôi hết hồn…” Cao Hân mỉm cười, lòng vẫn còn sợ.
Khi ấy, cô quay lại thì thấy một cô gái mặc áo trắng đứng lù lù sau lưng, vô cùng chân thật! Người can đảm như cô còn bị dọa hú vía.
Nào ngờ, cô gái kia bảo, “Chị nói gì vậy, đạo diễn muốn diễn viên phát huy hết khả năng diễn xuất, xem ai có thể diễn ra được nỗi sợ nên ngoại trừ ngôi nhà này và một số thiết bị thì bọn em đâu có lắp đặt đạo cụ nào khác, cũng chẳng cho ai giả ma cả.”
“Hả? Không có à? Rõ ràng tôi thấy một cô gái áo trắng mà…” Cao Hân nhíu mày.
“Là chị chứ ai. Ha ha, chẳng phải hôm nay chị mặc áo trắng đó sao? Có lẽ chỗ đó đặt gương hay vật gì phản quang, chị diễn nhập tâm quá nên nhìn lầm đấy. Công bố kết quả rồi kìa, chị qua nhận đi!” Cô gái mỉm cười chỉ phía trước, Cao Hân nhíu mày bước đến.
Sau đó cô biết mình được chọn làm nữ chính, Cao Hân mừng rỡ, quên hết chuyện mình gặp trong buổi thử vai.
Chắc người áo trắng đó đúng là cô, trên đời làm gì có ma. Nhưng đúng là nên biết ơn trải nghiệm đáng sợ ấy, nếu không thì chưa chắc cô đã được nhận vai…
Cao Hân hí hửng về nhà.
Hôm đó là một ngày đẹp trời, mùa đông hiếm có hôm quang đãng, và đó cũng là ngày sinh nhật hai mươi sáu tuổi của hai chị em Cao Hân.
Cao Hân muốn báo với chị tin vui bất ngờ, nhưng về lại chẳng thấy ai. Gọi bao nhiêu cuộc vẫn không có người bắt máy, chắc chị đang trên đường nên không nghe được. Cao Hân ngồi xuống sofa đọc kịch bản, tâm trạng sáng sủa hơn nhiều, không sao cả, chờ chị về rồi nói cũng được. Còn bây giờ…
Thấy trong túi có một cái đĩa CD, đó là đĩa ghi hình của phân cảnh bộ phim cô vừa thử vai, cô xin được nó từ thợ chụp ảnh. Cô xoay đĩa vài vòng, hay là xem để giết thời gian nhỉ?
Thế là Cao Hân vào phòng của chị, nhà không có máy chiếu phim, nhưng máy tính của chị xem được. Cô thấy chăn còn chưa gấp, bộ quần áo mặc ra ngoài biến mất, đúng là chị đi đâu rồi.
Cô nhét đĩa vào máy, ngồi vào ghế dựa của chị, mở máy lên. Tháo chạy… cô bỏ chạy điên loạn, vẻ mặt khủng hoảng.
Thấy cảnh này, Cao Hân thầm nguyền rủa lão đạo diễn chết tiệt, nhưng xem vẻ mặt mình… cũng ra chất diễn viên đóng phim ma lắm. Trên phim, cô chạy thục mạng như bị thứ gì đuổi theo, phim phát đến gần cuối, Cao Hân bỗng căng thẳng.
Là đoạn này! Chạy đến đây là cô thấy người áo trắng!
Tuy cô rất muốn tin lời em gái kia, rằng đó chỉ là cái bóng của cô, nhưng mà… nỗi sợ như bóng ma đè nặng trong lòng, bám lấy cô. Hành lang tối mù, tiếng bước chân hỗn loạn… sắp rồi… là khúc này, cô quay đầu nhìn phía sau rồi quay ngược lại, sau đó…
“Ai nhỉ?” Cao Hân tập trung nhìn, sao lại như vậy? Nó chỉ là bức tranh, Cao Hân há hốc miệng, cảm giác ớn lạnh lan ra toàn thân.
Màn hình đột nhiên bị nhiễu thành những đường gãy, thứ âm thanh ma quái vang ra, như tiếng cười bị bóp méo.
“Á—” Tiếng hét của cô phát ra loa, Cao Hân đang dí mặt sát màn hình hoảng hốt rụt về.
Màn hình đen ngòm, nhưng tiếng thở hổn hển vẫn còn. Cao Hân lắng nghe một lát… tiếng thở đó rất giống của mình… song cô nhớ mình đâu có thở nặng như vậy…
Nhịp thở gấp gáp như bị dồn ép, Cao Hân nghe tiếng bước chân vang trong bóng tối… cô còn nghe thấy tiếng động khác, cô mở loa to hơn, lắng tai nghe, cô trợn tròn mắt!
Không chỉ có một người! Nghe kỹ còn thấy có tiếng bước chân khác lẫn trong tiếng bước chân ban đầu…
Cảm giác của cô là thật!
Quả nhiên nơi đó không chỉ có mình cô!
Tay Cao Hân lạnh buốt.
Cô hồi hộp nhìn màn hình đen kịt, hơi thở nặng nhọc như hòa chung với tiếng thở trong loa, xung quanh bỗng sập tối.
Cao Hân ôm miệng!
Chuyện gì vậy? Cúp điện à?
Cao Hân cuống quýt lục xem có vật gì chiếu sáng…
Phải thắp sáng… nhất định phải…
Bóng tối khiến Cao Hân thấp thỏm bất an, trực giác báo rằng nếu tiếp tục ở đây thì cô sẽ gặp chuyện không may. Cao Hân hốt hoảng lần mò, cô tìm được một con dao nhỏ, Cao Hân siết dao trong tay, bỗng nhiên…
Huỳnh huỵch…
Tiếng bước chân!
Cao Hân sợ cứng người!
Cẩn thận nghe lại còn thấy có tiếng vọng!
Rõ ràng đây là phòng ngủ của chị mà!
Cao Hân dựa vách tường, từ từ đứng lên, chợt nhớ đến bóng trắng mình gặp lúc thử vai…
Là “nó” sao?
Tiếng bước chân ngày càng gần, Cao Hân nắm vũ khí trong tay.
“Hà… hà…” Tiếng thở vang lên bốn hướng, dần dần hòa làm một với nhịp thở của cô, Cao Hân cắn môi, vừa dựa tường vừa di chuyển, bỗng va phải một cái bóng trắng!
Cao Hân vung dao rạch một nhát không cần suy nghĩ!
“Á—”
Đối phương thét lên, Cao Hân chợt thấy có gì đó không đúng!
Quen quá… giọng này rất quen…
Đèn bật sáng, Cao Hân thấy gương mặt hoảng sợ của cô gái ấy. Gương mặt đó…
Là chính cô!
“Ôi…” Người kia đau đớn ôm bụng…
Vừa rồi có chuyện gì xảy ra ở phòng của chị vậy? Tại sao bụng lại đau thế?
Cô giơ tay định quệt mồ hôi trên trán, phát hiện một thứ có trong tay.
Là… một lá thư?
Kỳ lạ hơn là… Cao Hân nhìn tay mình, mắt trừng to…
Tay cô dính máu, thậm chí lấm đầy người…
Sao lại là lá thư?
Vừa rồi rõ ràng cô cầm con dao mà? Cô còn đâm người đó…
Nhớ lại diện mạo người mà cô bắt gặp thoáng qua… Cao Hân há hốc.
Cô vội vàng giở áo lên, có một miệng vết thương ngay bụng.