Lục Văn Hạo tự dưng bị mắng mà chẳng rõ nguyên nhân, cậu ta cầm điện thoại, ngớ người thật lâu mới hoàn hồn.
Lục Văn Hạo: Cậu mắng tôi làm gì?
Lục Văn Hạo: Tôi đã thảm thương vậy rồi mà cậu còn mắng tôi?
Cảnh Hoan bị gọi là ông chú trung niên 34 tuổi cũng tức sôi máu, cơn bực dọc mỗi buổi sáng cũng muộn màng kéo đến.
Nhưng cậu không thể giải thích rõ được, thé là cắn răng gõ chữ.
Tiểu Cảnh Nè: Tự nhiên nhìn ảnh đại diện của cậu thấy ghét quá.
Lục Văn Hạo: ? Hành vi của đại ca trường.
Lục Văn Hạo: À đúng rồi, đây còn là ảnh đôi nữa đấy, nhắc tới chuyện này là ông cay… Cô ấy là công chúa Bạch Tuyết, bảo tôi đổi thành quả táo độc, mẹ nó, bây giờ ông đổi liền.
Lục Văn Hạo: Nhưng ảnh đại diện màu hồng của cậu thì có quyền gì nói tôi? Cậu không thấy WeChat của cậu nhìn ẻo lả lắm à?
Tiểu Cảnh Nè: Nhóm chat được cấm chat không?
Cao Tự Tường: Không được, nhưng được đá người ra.
Lục Văn Hạo: (mỉm cười) (vẫy tay)
Cảnh Hoan thích nằm nướng, nhất là lúc này ngoài trời đang mưa, cực thích hợp để ngủ, cậu lại càng chẳng muốn rời giường.
Hướng Hoài Chi ngồi dậy, nâng tay vuốt tóc: “Sáng muốn ăn gì, gọi ngoài hay anh nấu cho em?”
Cảnh Hoan đặt điện thoại xuống: “Anh biết nấu à?”
“Xem thường ai vậy?” Hướng Hoài Chi dừng một lúc, cầm điện thoại đang đặt bên gối, “Thôi được, chỉ biết chiên trứng thôi… gọi đồ ăn ngoài vậy.”
“Đừng mà.” Cảnh Hoan giữ tay anh, “Chiên trứng đi, em thích ăn trứng.”
Hướng Hoài Chi giãy khỏi tay cậu rồi xoa nhẹ đầu cậu, vén tóc con trên trán ra.
Cảnh Hoan còn tưởng anh muốn hôn mình, sực nhớ mình chưa đánh răng, thế là mím chặt môi nghĩ bụng, thôi thì chạm nhẹ cái… chắc không sao nhỉ.
Nào ngờ Hướng Hoài Chi không hôn, anh im lặng một lúc, cuối cùng chỉ vuốt tóc cậu: “Được, chờ anh.”
Ăn sáng xong, hai người cũng chẳng ra khỏi phòng ngủ, Hướng Hoài Chi mở PC chuẩn bị thuốc dùng cho buổi đánh Đấu Trường tối nay, còn Cảnh Hoan thì dựa lên lưng anh xem.
Thấy cậu lặng thinh cả buổi trời, Hướng Hoài Chi vươn tay vân vê tai cậu: “Chán à?”
“Không chán.”
“Vậy sao không nói chuyện.”
Cảnh Hoan ngáp một cái, ăn sáng xong càng buồn ngủ hơn, cậu nghi ngờ kiếp trước mình là con gấu nên cứ hễ vào đông là chỉ muốn vùi đầu trong chăn mãi thôi.
Cậu đáp: “Đang suy nghĩ.”
Hướng Hoài Chi hỏi: “Chuyện gì?”
“Đang nghĩ,” Cảnh Hoan dừng một lúc, tiếp tục, “tại sao sáng nay bạn trai em không hôn em.”
Lực tay của Hướng Hoài Chi mạnh hơn đôi chút.
Cảnh Hoan: “Quả nhiên thứ không có được mới là thứ quý giá nhất, mới bắt đầu hẹn hò một đêm thôi, người ấy đã không còn nhiệt tình với em nữa…”
Cậu chẳng thể nói hết câu này.
Hướng Hoài Chi dẹp PC sang một bên, chồm hẳn qua hôn cho đến khi cậu ngoan ngoãn vâng lời.
Đm…
Tai Cảnh Hoan đỏ bừng, hôm qua cậu còn đang nghĩ có phải họ tiến triển nhanh quá không, mới ở bên nhau bao lâu đâu mà đã làm mấy việc này rồi… Nhưng mỗi lần hôn vào là suy nghĩ này tức tốc bị cậu quẳng đi xa thật xa.
Vả lại so sánh với tên đàn ông xấu xa Lục Văn Hạo mang bao cao su đi gặp mặt bạn gái, hình như cậu cũng chẳng quá đáng nhỉ.
“Em cười gì?” Hướng Hoài Chi tách ra, dùng ngón tay cọ xát khóe môi cậu.
Cảnh Hoan nhịn cười: “Không có gì, em chỉ đang nghĩ tới Lục Văn Hạo thôi.”
“…”
Cảnh Hoan còn định nói thêm, nào ngờ ngay sau đó lại bị chặn môi, cậu bật cười chưa kịp đáp lại, vạt áo bị vén lên, làn da tiếp xúc đột ngột với không khí mang cảm giác lành lạnh, sau đó tức thì được thay thế bởi nhiệt độ lòng bàn tay của Hướng Hoài Chi.
Cảnh Hoan giật nảy mình, cậu cong người lại, nhưng ngặt nỗi đã bị đè cứng.
Mười phút sau, Cảnh Hoan thở hổn hển, hai mắt long lanh mơ màng.
“Biết nguyên nhân tại sao hồi sáng bạn trai em không hôn em chưa?” Hướng Hoài Chi hôn tai cậu, “Tuyên dâm giữa ban ngày, sợ em không quen.”
Cổ họng Cảnh Hoan nghèn nghẹn: “Em thấy bây giờ trời còn sáng…”
Hướng Hoài Chi “Ừ” một tiếng, nói tiếp: “Nên định để em bắt đầu làm quen từ bây giờ.”
Tim Cảnh Hoan đập dồn dập.
Cậu và Hướng Hoài Chi nhìn nhau một lúc, sau đó vươn tay choàng qua cổ anh, rướn người lên cắn thẳng vào yết hầu nhô ra với dáng vẻ không muốn chịu thua.
Nụ hôn kết thúc đã lâu, Cảnh Hoan mới muộn màng nhận ra, đừng nói Hướng Hoài Chi hôn cậu tới tấp như vậy là vì cậu vừa nhắc đến Lục Văn Hạo đấy nhé?
Hướng Hoài Chi ngồi trước máy tính, đang bàn bạc với nhà phát hành về việc live stream, Cảnh Hoan thì nằm trên sofa sau lưng anh, ôm điện thoại, treo nhân vật đứng ngơ ra ở Đàn Thờ Trời.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Ăn Ăn, đánh phó bản không?”
[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: Không đánh! Tôi đang nạp năng lượng cho cuộc sống!
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Năng lượng gì?
[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: Đọc truyện H!
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: …
Mỗi lần gặp tình huống này, lương tâm của tên trai giả gái Cảnh Hoan lại có hơi nhức nhối.
Cậu nghĩ một lúc, gõ chữ: Vậy tôi không quấy rầy cậu phát triển khỏe mạnh…
[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: Huhuhu hai cậu trai này hợp nhau quá, tôi khóc luôn rồi!
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: ? Hai cậu trai??
[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: Đúng vậy! Truyện mới của tác giả tôi thích đó! À cậu không xem Đam Mỹ nhỉ? Vậy xem như tôi không nói gì.
Ngày nào Cảnh Hoan cũng ngâm mình trên mạng, tuy chưa từng tiếp xúc nhưng cũng biết đến khái niệm “Đam Mỹ”.
Truyện H của… hai thằng con trai?
Cảnh Hoan nuốt nước bọt, nhìn lén Hướng Hoài Chi.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Cho tôi xem với được không?
[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: (kinh ngạc) Cậu cũng xem á?!
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Thỉnh thoảng…
[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: Chắc chắn cậu chính là người chị em lạc mất nhiều năm của tôi! Check WeChat! Tôi đề cử cho cậu ngay!
Cảnh Hoan mở WeChat, quả nhiên nhận được một file.
Ăn Ăn: Đây là những file TXT mà tôi tự lưu đó! Bên trong có đầy đủ thể loại! Chúc cậu hạnh phúc!
Cảm ơn xong, Cảnh Hoan mở file ra xem.
Bên trong có tám truyện, tên truyện đều rất dài, Cảnh Hoan do dự một lúc, nhấp vào truyện có tên “Cao H”.
Cảnh Hoan lại nuốt một ngụm nước bọt.
Cậu tải về không phải để làm chuyện bậy bạ đâu.
Cậu chỉ muốn học hỏi thêm thôi.
Nhỡ sau này cần dùng đến…
Cảnh Hoan nhấp vào xem với tâm thế học tập, sau đó co chân lại, đẩy màn hình laptop ra trước mặt như tên trộm, sợ sẽ bị Hướng Hoài Chi phát hiện.
Cảnh Hoan đọc vài chương, biểu cảm tìm tòi trở thành ngờ vực, cả con ngươi cũng run rẩy…
Đệt, sao mới vô mà tên này đã trói người ta rồi?
Còn trói vào xích sắt nhốt lại nữa?
Người anh em à cậu làm vậy là giam giữ bất hợp pháp đấy???
Còn cậu chàng kia nữa, tại sao không phản kháng?!
Tay bị trói nhưng vẫn còn chân mà?!
Đúng là không coi ai ra gì!!!
Nghe thấy tiếng trầm đục do đập tay lên sofa, Hướng Hoài Chi nhíu mày: “Đang xem gì?”
“Tiểu thuyết tội phạm.” Cảnh Hoan cắn răng.
Cảnh Hoan không chịu đựng nổi, mở bộ khác ra xem.
Bộ này bình thường hơn nhiều, chỉ là… cậu không học hỏi được.
Đọc đến