Chơi game bao nhiêu năm qua, trước khi gặp Cảnh Hoan, Hướng Hoài Chi chưa từng giết ai trong Cửu Hiệp cả.
Dù sao thì cũng chẳng ai dám động chạm anh, anh cũng không phải kiểu người hay gây sự. Người anh em kết bái trong game khi trước gạt tiền anh xong cũng bán acc biến mất tăm, lúc đó anh bận chuyện thi cử, cũng không để tâm nhiều.
Nhưng lúc này anh nhận ra, bật cừu sát cũng là một cách giải quyết, ít ra nó hiệu quả hơn gõ chữ nói chuyện.
Sát thủ anh tìm không mạnh lắm, chỉ có một nhóm acc sát thủ thôi, thêm được bạn Hướng Hoài Chi toàn dựa vào những tài năng khác.
Lúc trước cũng chính nhóm sát thủ này đã giúp anh tìm ra thông tin của người cày thuê.
[Bạn bè] Sát Thủ Rất Lạnh: Ok đại thần, nhưng cái này hơi khó tìm, cần thời gian. Tìm được tôi sẽ trực tiếp xử lý giúp anh luôn hay sao?
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Không cần, gửi ID cho tôi.
[Bạn bè] Sát Thủ Rất Lạnh: Ok.
Nghe tiếng gõ phím, Cảnh Hoan đổi tư thế nằm: “Đừng nói tên đó lại đổi acc clone gửi tin nhắn riêng cho anh đấy nhé?”
Hướng Hoài Chi đáp: “Không có.”
Cảnh Hoan gối lên cánh tay mình: “Vậy thì tốt, hồi đầu em còn nghi ngờ cậu ta đang quảng cáo phần mềm XX…”
Hướng Hoài Chi nhướng mày: “Đó là gì?”
“Một ứng dụng.” Cảnh Hoan ngập ngừng, “Em có tra thử, là ứng dụng hẹn chịch.”
Tiếng gõ phím im bặt.
Vài giây sau, Hướng Hoài Chi di chuột tắt Cửu Hiệp, nhân tiện tắt máy tính, cầm điện thoại đứng dậy.
Cảnh Hoan ngáp một cái: “Hả? Anh muốn ngủ à?”
“Không.” Hướng Hoài Chi nằm lên giường, ngước mắt, “Hôm nay sắm đồ Tết ở đâu?”
Cảnh Hoan nói tên một siêu thị: “Cũng gần nhà anh lắm, tiếc là hôm nay anh ra ngoài, không thì em đã lén chạy sang gặp anh rồi.”
Cảnh Hoan thật sự muốn sang.
Thật ra họ ở cách nhau không xa, cả đi lẫn về cũng chỉ ba, bốn tiếng lái xe thôi, muốn gặp lúc nào cũng được. Nhưng đúng dịp cận Tết, cả hai đều bận rộn, từ sau khi rời khỏi nhà Hướng Hoài Chi, họ chỉ toàn gặp nhau qua cuộc gọi video.
Cứ như quay về trạng thái yêu qua mạng mấy tháng trước.
Trò chuyện một lúc, Cảnh Hoan không nhịn được ngáp một cái. Hôm nay tâm trạng mẹ cậu rất vui, mới sáng sớm đã gọi cậu dậy dán câu đối xuân, chiều còn kéo cậu và bố đi dạo siêu thị hơn ba tiếng đồng hồ, xếp hàng gần một tiếng, quả thật cậu đã thấm mệt.
“Anh ơi.” Cảnh Hoan lười nhác gọi, “Khi nào chúng ta được gặp mặt đây.”
Hướng Hoài Chi hỏi: “Em muốn khi nào?”
“Vậy mà cũng hỏi…” Cảnh Hoan chần chừ rồi bảo, “Muốn ngay từ bây giờ.”
Sau khi tắt cuộc gọi video, Cảnh Hoan mới nhận ra lời mình vừa nói nghe buồn nôn cỡ nào.
Thật ra cậu cũng nghe nhiều những câu thế này rồi, mỗi lần Cao Tự Tường gọi điện với bạn gái cũng hay nói, Lục Văn Hạo thường gọi đối tượng yêu qua mạng của cậu ta là “cục cưng”, “bà xã”, trước đây Cảnh Hoan ớn lạnh nổi da gà, còn châm chọc đôi ba câu.
Giờ thì nghiệp quật không chừa một ai, những câu châm chọc đó đập thẳng lên đầu mình.
Cảnh Hoan vừa khinh bỉ bản thân, vừa gửi mười nhãn dán đáng yêu khác nhau để chúc Hướng Hoài Chi ngủ ngon.
*
Đêm Ba mươi, mẹ Cảnh đích thân xuống bếp làm một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Nhà ba người vui vẻ ăn cơm giao thừa, no nê rồi, Cảnh Hoan và bố ngồi trên sofa, gác chân lên bàn trà.
“Hai bố con nhìn xem trông cả hai giống nhau cỡ nào kìa.” Mẹ Cảnh cười mắng, vừa định nói thêm thì điện thoại vang lên.
Bà bắt máy, nụ cười trên mặt tức thì trở nên khách sáo, vừa nói vừa lên lầu, “Sếp Lý, năm mới vui vẻ… Tiện chứ, chờ một chút, tôi lấy tài liệu.”
Ti vi còn chiếu chương trình cuối năm, âm lượng chẳng nhỏ chút nào, Cảnh Hoan cảm thấy đạo diễn chương trình giỏi thật, cậu chỉ cần nghe tiếng MC thôi đã vui lây rồi.
Cảnh Hoan đang vùi đầu vọc điện thoại, thấy có tin nhắn mới, cậu quay đầu bất đắc dĩ rằng: “Bố, con ngồi ngay bên cạnh bố mà, bố có thể đừng gửi tin nhắn chúc Tết tập thể cho con không.”
Bố Cảnh đáp: “Vậy à, bố không để ý.”
“…”
Cảnh Hoan nhìn lời chúc nọ, ngẫm nghĩ một lúc rồi nhấn giữ, chuyển tiếp.
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Năm mới vui đón xuân về, Tết đến xin chúc sức khỏe dồi dào; cách nhau nghìn dặm nhưng đôi tim vẫn ở bên nhau, nhớ về nhau; chúc anh có cuộc sống mỹ mãn, vạn sự như ý, luôn gặp nhiều niềm vui! Năm mới vui vẻ! Tình hữu nghị trường tồn!
Hướng Hoài Chi trả lời ngay bằng một tin nhắn thoại.
Cảnh Hoan lập tức đeo tai nghe.
Phía bên kia của Hướng Hoài Chi cũng có tiếng chương trình cuối năm: “Tình hữu nghị của em và ai trường tồn?”
Cảnh Hoan bật cười.
[Vui Vẻ Mỗi Ngày thu hồi một tin nhắn]
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Chúc năm mới vui vẻ, tình yêu mãi trường tồn.
Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày: Đang chờ đón năm mới?
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Không có, mới ăn cơm xong, đang ngồi xem chương trình cuối năm với bố. Nhà em không có thói quen chờ đến giao thừa. Còn anh?
Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày: Có, nhưng anh không chờ. Mẹ anh cũng chỉ vừa chơi mạt chược nhân tiện chờ luôn thôi, rồi đốt cây pháo.
Nhắn với nhau thật lâu, Cảnh Hoan mới chuyển sang xem những tin chưa đọc khác.
Lộ Hàng phát lì xì trong nhóm, phần của năm người, chưa lấy hết.
Anh Lộ: @Vui Vẻ Mỗi Ngày @Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày, ra nhận lì xì kìa, các cậu không cần tiền luôn à?
Anh Lộ: … Đm, các cậu đổi tên WeChat hồi nào vậy?
Lục Văn Hạo: (ọe) (khinh bỉ)
Vui Vẻ Mỗi Ngày: ?
[Lục Văn Hạo thu hồi một tin nhắn]
Lục Văn Hạo: (hoa hồng) Tên đôi ý nghĩa quá đi mất.
Cảnh Hoan phì cười, cảnh giác hỏi.
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Không phải trò lì xì nối chứ? Nếu đúng thì tôi không lấy đâu.
Anh Lộ: Tất nhiên không phải, đây là lì xì năm mới anh cho mấy cậu đó.
Mọi người đều chỉ lì xì lấy lộc thôi, không quan trọng số tiền bên trong, nhận xong lì xì của Lộ Hàng, Lục Văn Hạo và Cao Tự Tường cũng phát lì xì.
Năm mới đã đến, cuối cùng WeChat của Cảnh Hoan đã được reset giới hạn định mức.
Cậu mở giao diện lì xì, trước khi phát thì ngẫm nghĩ một lúc, đổi tên.
Vui Vẻ Mỗi Ngày: (Tôi và anh tôi chúc mọi người năm mới vui vẻ)
Anh Lộ: ?
Cao Tự Tường: (thắc mắc nhưng không nói.jpg)
Lục Văn Hạo: Là sao, còn chơi lì xì chung nữa hả?
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Vợ chồng như một, chỉ phát một bao lì xì thôi, các cậu không biết à?
Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày: Ừ.
Trong nhóm lại một đống dấu “?”, Cảnh Hoan cười run cả vai.
Tán