Cảnh Hoan lại sửng sốt, hồi lâu sau mới nhớ phải gõ chữ.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Anh ơi… anh đang nói chuyện với em à?
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Chỗ này còn ai nữa?
Người qua đường bên cạnh: “…”
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Nhưng em chưa đủ trang bị…
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Biết chạy trốn là được.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: ??
Ý gì hả? Chẳng lẽ tên này định bảo cậu vào Đấu Trường chạy trốn suốt buổi tối à?
Cảnh Hoan vừa định châm biếm vài câu thì thấy cổng truyền tống nhoáng lên, mấy tinh anh của Nhàn Nhân Các đang canh giữ bên ngoài thấy tình hình không ổn, bèn đi vào thăm dò tình hình địch.
Hướng Hoài Chi liếc nhìn họ, nhấp tổ đội.
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Vào đây.
Tiểu Hồ Tiên lập tức đứng thẳng người, nhân vật trong game còn phủi mông nữa, sau đó vào đội của Tâm Hướng Vãng Chi.
Hai người cùng bay đi.
Đám tinh anh của Nhàn Nhân Các sửng sốt, lập tức thông báo trong bang.
[Bang] Rừng Sâu Gặp Hươu: Báo!!! Tiểu Điềm Cảnh đã vào đội của Tâm Hướng Vãng Chi!!
[Bang] Rừng Sâu Gặp Hươu: Mọi người cẩn thận chút, đừng cưỡng chế PK với Tiểu Điềm Cảnh đấy!
[Bang] Lặng Lẽ Đưa Tình: ???
[Bang] Cô Gái Trong Lòng: Tại sao cô ta lại trong đội của Tâm Hướng Vãng Chi (ngạc nhiên)?
[Bang] Đừng Hỏi Ngày Về: Bạn tôi kể với tôi… Hôm qua Tiểu Điềm Cảnh và Tâm Hướng Vãng Chi còn đánh phó bản chung với nhau nữa.
[Bang] Chỉ Cần Phút Giây Này: … Không phải chứ, chẳng lẽ hai người họ có gì với nhau thật á? Tâm Hướng Vãng Chi rung động trước lời tỏ tình của Tiểu Điềm Cảnh rồi?
[Bang] Tiên Manh Manh: Không thể nào.
[Bang] Tiên Manh Manh: Tâm Hướng Vãng Chi luôn rất kén chọn, chắc Tiểu Điềm Cảnh cầu xin anh ấy dẫn đi đánh bí cảnh. Không sao, mười phút nữa Tâm Hướng Vãng Chi sẽ đánh Đấu Trường thôi, lúc đó các cậu có thể yên tâm giết Tiểu Điềm Cảnh rồi.
[Bang] Sao Trời: … À…
[Bang] Sao Trời: Tâm Hướng Vãng Chi dẫn Tiểu Điềm Cảnh vào khu vực Đấu Trường 2vs2, tôi thấy họ rồi.
[Bang] Đừng Hỏi Ngày Về: …
[Bang] Cô Gái Trong Lòng: …
Sự kinh ngạc tràn đầy trong kênh.
[Bang] Lặng Lẽ Đưa Tình: … Không sao, quá lắm thì tạm gác kế hoạch giết Tiểu Điềm Cảnh đêm nay. Chúng ta nghĩ thoáng ra, Tâm Hướng Vãng Chi dẫn theo Tiểu Điềm Cảnh sẽ thua chắc, vậy phó bang của chúng ta sẽ đứng đầu bảng xếp hạng Cao thủ rồi!
[Bang] Sao Trời: Đúng đó, tôi thấy mấy tháng trước Tâm Hướng Vãng Chi cứ tuột điểm liên tục, phó bang thắng thêm vài trận nữa sẽ vượt mặt anh ta thôi.
[Bang] Tiên Manh Manh: Sao Trời cậu có ý gì?
[Bang] Sao Trời: ?
[Bang] Sao Trời: Tôi làm sao…
[Bang] Tiên Manh Manh: Ý cậu là mấy tháng trước anh ấy dẫn tôi đánh Đấu Trường nên mới rớt điểm à.
[Bang] Sao Trời: (ngớ người) Không phải, sao tôi biết mấy tháng trước anh ta dẫn theo cậu chứ?
[Bang] Tiên Manh Manh: Ngày nào bọn tôi cũng ở bên nhau, cậu không biết?
[Bang] Sao Trời: Ở bên nhau thì sao, các cậu đã kết hôn chưa? Bây giờ Tiểu Điềm Cảnh kia và Tâm Hướng Vãng Chi đánh Đấu Trường với nhau, chẳng lẽ họ cũng ở bên nhau rồi?
[Bang: Đường Chủ Thanh Long Tiên Manh Manh đã mời Sao Trời khỏi Nhàn Nhân Các vì nguyên nhân “.”]
[Bang] Đừng Hỏi Ngày Về: Ôi mẹ ơi… không đến mức vậy chứ.
[Bang: Tương Tư Không Màng mở chế độ cấm ngôn tất cả.]
[Bang] Tương Tư Không Màng: Đừng cãi nhau, Tiên Tiên, cậu tự bình tĩnh lại đi.
[Bang] Tương Tư Không Màng: Tối nay giải tán, ai muốn làm gì làm nấy, ngày mai tôi mở lại kênh chat.
Cảnh Hoan chẳng hề biết Nhàn Nhân Các đã ầm ĩ hồi lâu vì chuyện của đội hai người cậu, thậm chí cậu còn chưa kịp từ chối đã bị người ta kéo vào Đấu Trường rồi.
Nói thật, tuy cậu muốn tiếp xúc với Tâm Hướng Vãng Chi lắm, nhưng cậu không thích vào Đấu Trường để rớt điểm với Tâm Hướng Vãng Chi chút nào cả.
Với trang bị bây giờ của cậu thì đánh Đấu Trường kiểu gì, vào cho không người ta thì đúng hơn. Huống chi cậu vẫn chưa nắm rõ hết kỹ năng của Hồ Tiên Động, kỹ năng của môn phái quỷ quái này rắc rối chết được, muốn nghiên cứu kỹ thì cũng phải mất hơn nửa tháng.
“Anh ơi.” Do dự một lúc, cậu vờ sợ hãi: “Hay anh gọi người khác nhé? Em, em chưa đánh Đấu Trường bao giờ.”
“Không sao, vào cho đủ người.” Hướng Hoài Chi đáp.
Cảnh Hoan: “…”
Nếu tôi mà đánh lại anh thì tôi mẹ nó trở mặt với anh lâu rồi.
Thấy cậu im lặng, Hướng Hoài Chi nghĩ ngợi, đoạn bổ sung thêm: “Không làm cậu rớt điểm đâu.”
Ban đầu mỗi người đều có 1000 điểm.
Thật ra Cảnh Hoan cũng không để ý điểm số lắm, dù trừ hết thì chờ cậu mua xong trang bị rồi vẫn đánh kiếm lại được.
Cậu chỉ không thích thua thôi.
Chơi game để vui, nếu trong game còn bị người đuổi đánh thì còn chơi cái quái gì nữa.
“… Thôi được.” Cảnh Hoan nói: “Em rời đội mua ít thuốc.”
Vừa dứt lời, cửa sổ game của cậu đã nhảy ra rất nhiều thông báo, là Tâm Hướng Vãng Chi ném thuốc cho cậu.
“Tôi gọi cậu đến, tôi ra thuốc.” Hướng Hoài Chi nói ngắn gọn.
“Cảm ơn anh nhé.” Cảnh Hoan ngồi thẳng lưng, lâu rồi cậu không đánh Đấu Trường, lần này đột nhiên quá nên có chút phấn khích.
Cậu nhìn quanh, chợt cạn lời.
Hơn phân nửa số người đứng cạnh cậu đều là của Nhàn Nhân Các.
Thật ra lời Hướng Hoài Chi nói ban nãy cũng có lý, Đấu Trường đêm nay đúng thật là hiện trường chạy trốn của cậu.
May mà hình như Đấu Trường ghép cặp ngẫu nhiên, nếu cho phép người chơi gửi lời mời chiến đấu với nhau, e là đêm nay họ còn chẳng có thời gian thở nữa.
Bảy giờ rưỡi, Đấu Trường chính thức mở ra, ngay khi Hướng Hoài Chi nhấp vào nút ghép, hai người đã gặp đối thủ đầu tiên của họ ngày hôm nay.
Là hai người chơi nam, một buff một tấn công vật lý, khá