Lộ Hàng ngồi trên giường cười ngặt nghẽo, cả chiếc giường đều rung rinh bởi động tác của cậu ta.
“Lão Hướng, cậu đúng là ác quỷ.”
“Cậu là người, sao không nhắc cô ấy?” Hướng Hoài Chi nói.
“Tôi cũng muốn nhắc, nhưng mấy câu trước thì tôi không biết thật, cậu quên mấy hôm trước tôi bị dì quản lý phạt tiền vì chuyện bỏ rác à… Vả lại ai rảnh đi nhớ tên NPC của mấy nhiệm vụ mình từng làm và bản đồ dã ngoại cấp thấp chứ?”
Hướng Hoài Chi không đáp, anh nhìn Tiểu Điềm Cảnh đứng trước mặt Thị Vệ Gác Cổng, dường như phông nền quanh cô ấy trông còn tuyệt vọng hơn những câu hỏi trước.
Ban nãy anh cũng thấy buồn cười với phông nền này nên mới không nén được nói ra câu nọ.
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: Trách tôi.
Nói nhảm, không trách anh chẳng lẽ trách tôi?!
Hại ông đây bị mất mặt trước Tương Tư Không Màng! Tôi giết anh!
Cảnh Hoan cắn răng gõ chữ, tiếng lách cách vang lên.
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: Hu hu hu T.T! Anh hư lắm!!
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: …
Cuối cùng cũng qua giai đoạn này, Cảnh Hoan thở phào, sau này cậu sẽ không đánh cái phó bản điên khùng này nữa, kinh nghiệm thì ít mà lắm chuyện quá, dù có cả trăm người trong lòng đánh thì cậu cũng không vào nữa.
Nhiệm vụ chủ yếu của phó bản này là theo cô nàng tân nương bị Nhị Công Tử ép gả đến phủ, nên đại đa số thời gian, họ đều sẽ đi tìm người hoặc tìm vật phẩm, rất ít vào chiến đấu, qua nửa tiếng thăm dò, cuối cùng họ cũng tìm được manh mối.
Bấy giờ bảng nhiệm vụ viết:
[Chúc mừng các bạn đã nhận được “Tuyến đường kiệu hoa của Liễu Cô Nương”, hãy mau cải trang rồi đến 121.47 Thành Trường An để phá hỏng việc cưới hỏi này! (Yêu cầu hai người một nhóm, hạn giờ 20 phút.)]
Cảnh Hoan chưa kịp xem kỹ, trong túi đã có thêm một đạo cụ nhiệm vụ.
Cậu di chuột vào xem, là một bộ áo cưới đỏ thẳm.
“Ai nhận được Hỉ Phục?” Lộ Hàng hỏi.
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: … Tôi.
“Lại là cậu à…” Lộ Hàng không nén được cười: “Rồi rồi, thay đồ vào đi.”
Thay đồ? Phải làm gì?
Thấy cô ấy không động đậy, Lộ Hàng hiểu ra: “Cậu chưa đánh phó bản này bao giờ nhỉ? Vậy tôi nói nè, cậu phải chọn một đồng đội để lập thành nhóm kết hôn đến chỗ kiệu hoa của Liễu Cô Nương, sau đó bọn này sẽ nhân lúc rối loạn để cướp dâu. Cậu chỉ cần ngồi trong kiệu hoa treo máy là được, nhẹ nhàng lắm.”
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: Không được đi cướp luôn à? 0.0
Lộ Hàng: “Không được, kế hoạch ngu ngốc ép phải làm vậy.”
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: Ồ ồ, chọn đồng đội? Chọn ai cũng được sao?
Lộ Hàng: “Đúng vậy.”
Dường như cảm ứng được điều gì, Hướng Hoài Chi gõ chữ: Tôi treo máy chút…
Chưa kịp nhấn gửi thì Tiểu Hồ Tiên đã nhảy đến trước mặt anh, một khung đối thoại bắn ra giữa cửa sổ game.
[Tiểu Điềm Cảnh mời bạn vào đội. Có. Không.]
Hướng Hoài Chi: “…”
Cô ấy mời rõ ràng như thế, nếu từ chối e là sẽ làm mất mặt con gái nhà người ta mất.
Hướng Hoài Chi thở dài, nhấp Có.
Sau đó với tay xóa chữ vừa gõ trong khung chat.
Hướng Hoài Chi vừa vào đội, trong túi đã có thêm một bộ áo cưới, anh không nghĩ nhiều, trực tiếp nhấp chuột phải thay vào.
Ngay khi hai người cùng thay, kiệu hoa xuất hiện, anh bị hệ thống ép lên ngựa, Tiểu Điềm Cảnh cũng bị đưa vào kiệu hoa, cả hàng dài chầm chậm xuất phát vào trung tâm thành.
Những người khác trong đội đi bên cạnh kiệu hoa, chờ đợi thời cơ.
“Anh ơi.” Cảnh Hoan mở mic trong đội, lúc này chỉ mỗi Tâm Hướng Vãng Chi nghe được lời cậu nói: “Lát nữa anh đánh Đấu Trường à?”
Hướng Hoài Chi: “Ừ.”
Ban đầu còn tưởng cô ấy muốn mình dẫn cô ấy đi, nào ngờ Tiểu Điềm Cảnh nghe thế chỉ nói: “Vâng vâng, anh cố lên nhé.”
Hướng Hoài Chi im lặng một lúc, hỏi: “Cậu muốn đi?”
Cảnh Hoan chẳng suy nghĩ nhiều, đáp: “Muốn chứ, nhưng trang bị của em tệ quá, đi sẽ như tặng điểm cho người ta…”
“Nếu cậu muốn thì tôi dẫn cậu đi.”
Cảnh Hoan sửng sốt.
Tên này tốt vậy từ khi nào thế?
“…. Chắc thôi, em không muốn hại anh rớt điểm.”
Thật ra Hướng Hoài Chi không có ý gì khác, anh chỉ nghĩ cho sau này thôi, dù sao Tiểu Điềm Cảnh chơi game cũng vì anh, tuy anh không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với cô ấy, nhưng anh sẽ không ích kỷ về những chuyện trong tầm tay của mình.
Nhưng nếu đối phương đã từ chối, anh sẽ không miễn cưỡng nữa: “Ừ, tùy cậu.”
Cảnh Hoan ngồi trong kiệu hoa bấy giờ còn chẳng ngắm được phong cảnh, chán chết được, thế là tiếp tục trò chuyện với Tâm Hướng Vãng Chi: “Anh Chiến Thần ơi, tại sao anh không vào bang vậy?”
“Phiền phức, không muốn vào.” Hướng Hoài Chi khựng lại: “Sau này đừng gọi tôi như vậy nữa.”
Cảnh Hoan: “Vậy em gọi anh thế nào đây? Chiến Thần? Anh Tâm? Anh Chi?…”
Hướng Hoài Chi nghe mà đau cả đầu, bỗng nghĩ không ra xưng hô thích hợp nào cả, đành chọn một xưng hô bình thường nhất trong số đó: “Gọi anh là được.”
Lộ Hàng ngồi sau lưng anh bấy giờ không dám tin vào tai mình nữa.
Hôm ấy cậu ta chỉ nói chơi thôi mà giờ Hướng Hoài Chi nhận em gái thật à?!
Cảnh Hoan: “Vâng thưa anh~”
Hướng Hoài Chi: “… Đừng gọi bằng giọng điệu như vậy.”
Cảnh Hoan: “Vậy gọi làm sao.”
“Đừng giả giọng õng ẹo.” Hướng Hoài Chi nói thẳng: “Nói giọng bình thường đi.”
Lộ Hàng: “…”
Cậu làm tổn thương người ta quá đấy, Lão Hướng.
Đồ trai thẳng ác ôn.
Nếu là cô gái nào đó nghe câu này chắc sẽ không chịu nổi, còn Cảnh Hoan thì không, cậu không nâng giọng nữa mà phối hợp một cách hoàn hảo với yêu cầu của anh như một nhân viên chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp: “Được luôn, anh nghe thế này được chưa?”
Giọng nữ hơi khàn, quả thật không nhão như ban nãy mà còn khá mạnh mẽ, êm tai hơn nhiều.
Hướng Hoài Chi: “Ừ, cậu gửi trang bị trên người cậu cho tôi xem.”
Cảnh Hoan nghe lời gửi trang bị của mình lên kênh đội.
Hướng Hoài Chi nhìn lướt qua hai món rồi không xem tiếp nữa. Tiểu Điềm Cảnh chẳng khiêm tốn chút nào, trang bị trên người cô ấy toàn là vật phàm, cả vũ khí tốt nhất cũng thuộc loại xanh lam, còn không khảm viên đá nào, hèn gì hôm ấy trong Đấu Trường cô ấy trúng một chiêu liên hoàn của Tương Tư Không Màng đã nằm rồi.
“Rảnh thì đánh phó bản nhiều vào, sẽ rớt trang bị, món nào cũng tốt hơn đồ cậu mặc cả.” Hướng Hoài Chi nói: “Cậu là Hồ Tiên Động, chủ yếu dồn vào tỷ lệ phong ấn chính xác, tốc độ di chuyển và thuộc tính trị liệu.”
Cảnh Hoan nghe cả buổi trời mới hiểu, Tâm Hướng Vãng Chi đang dạy cậu chơi game á?
Cũng lạ thật, cậu nhận ra kể từ sau khi đánh