Tiên Manh Manh không cam lòng chút nào.
Cô chơi server này trọn năm năm, cũng dõi theo Tâm Hướng Vãng Chi năm năm, ngay từ khi vừa mở server anh đã đứng trên đỉnh chóp vạn người rồi, lúc nào cũng có tên trên bảng xếp hạng, chẳng tài nào với tới được.
Có cô gái nào không ảo tưởng sẽ được ở bên một chàng trai nổi bật thế chứ?
Nên khi Tâm Hướng Vãng Chi để lộ sự dịu dàng, cô hoàn toàn không hề phản kháng mà đã nhắm mắt đâm đầu vào.
Gặp mặt Tâm Hướng Vãng Chi ngoài đời, ngoại hình của đối phương không hợp ý cô, thậm chí còn khiến cô thấy hơi phản cảm, nhưng cô vẫn cam lòng móc tiền túi ra cho anh ấy, trước khi tạm biệt, cô còn ngả vào lòng người đàn ông đó, ép đối phương hứa khi về phải cưới cô.
Đôi khi thậm chí cả Tiên Manh Manh cũng chẳng rõ rốt cuộc thì mình thích con người thật phía sau acc Tâm Hướng Vãng Chi này, hay chỉ thích nhân vật trong game giả tưởng thôi.
Điều cô không ngờ đó là hai người vừa tạm biệt nhau, thậm chí cô còn chưa xuống máy bay đã bị đối phương chặn WeChat, cô chất vấn Tâm Hướng Vãng Chi trong game, đối phương trả lời cô một cách lạnh lùng rằng mấy tháng trước anh thuê người khác vào acc làm nhiệm vụ giúp, không phải bản thân anh.
Mấy tháng bên nhau như hình với bóng chợt trở thành một trò cười, Tâm Hướng Vãng Chi sẽ không cưới cô, thậm chí còn chẳng xuất hiện trong cùng một đội với cô nữa.
Và điều khiến cô không tài nào chịu nổi nữa là bên cạnh Tâm Hướng Vãng Chi có người con gái khác, đầu tiên là Nhiễm Tâm, sau đó là Tiểu Điềm Cảnh. Cô ả Tiểu Hồ Tiên đó cứ ngày bám sau mông Tâm Hướng Vãng Chi, họ kề vai đánh Đấu Trường, đánh phó bản, thậm chí Tâm Hướng Vãng Chi còn tặng đồ tím cho cô ta…
Cô hít thật sâu, gõ chữ.
[Bạn Bè] Tiên Manh Manh: Tất nhiên em đã tỉnh ngủ rồi, anh nghe em nói hết đã.
[Bạn Bè] Tiên Manh Manh: Chỉ kết hôn thôi, không phải ở bên nhau, em chỉ muốn một danh hiệu vợ chồng.
“Tôi nhận ra cô gái này kỳ lạ lắm, nếu người khác bị lừa, chẳng phải phản ứng đầu tiên là đi tìm tên lừa đảo à? Sao cô ấy cứ bám riết lấy cậu vậy?” Lộ Hàng cạn lời: “Vả lại rõ ràng acc cậu trong mấy tháng trước rất lạ mà? Bây giờ cậu đăng loa làm rõ, tôi đảm bảo người trong server đều sẽ tin cậu thôi.”
Đây là thật, Hướng Hoài Chi chơi server này lâu thế rồi, ấn tượng của những người chơi khác về anh là thực lực, khiêm tốn, giàu có. Ngoài mua đồ ra, acc Tâm Hướng Vãng Chi gần như không xuất hiện trên kênh thế giới và kênh loa.
Lúc chuyện vừa bị vỡ lỡ, rất nhiều bạn bè đã hỏi anh có phải bị hack acc hay không.
Hướng Hoài Chi không lên tiếng mà chỉ im lặng, nhưng làm thế lại như đang thừa nhận biệt danh đàn ông khốn nạn.
Hướng Hoài Chi: “Không cần thiết.”
Để người trong server biết cô ấy và một cô gái khác bị người cày acc thuê lừa gạt thì không hay lắm.
Vả lại chuyện này không ảnh hưởng trái chiều gì đến anh, ít ra đến bây giờ, thậm chí anh còn tránh được rất nhiều phiền phức nhờ nó.
Chẳng có gì không tốt cả.
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Bồi thường mà tôi nói là bồi thường tiền vé máy bay và khách sạn lúc trước cô đã ra.
[Bạn Bè] Tiên Manh Manh: Em chỉ muốn một danh hiệu thôi, vậy cũng không được sao?
[Bạn Bè] Tiên Manh Manh: Anh ở thành phố nào, chúng ta gặp mặt nói chuyện được không?
Lộ Hàng ngạc nhiên: “Cô gái này điên rồi à? Hai người nói chuyện với nhau được bao lâu đâu, đã hẹn cậu ra gặp mặt?”
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Không cần những bồi thường đó thì khỏi nói nữa.
[Bạn Bè] Tiên Manh Manh: Được, vậy em muốn vật bồi thường khác, đạo cụ trong game, ok không?
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Nói đi.
[Bạn Bè] Tiên Manh Manh: Em muốn Hoa Sen Cửu Phạn, cái mà anh đã tặng cho Tiểu Điềm Cảnh.
Hướng Hoài Chi chỉ nhìn lướt qua rồi tắt khung đối thoại.
Lộ Hàng: “Hê, thú vị đây, đang gây xích mích giữa cậu và Tiểu Điềm Cảnh à? Lộ Điều Điều tôi là người đầu tiên không đồng ý! Hướng Hướng, ngoài tiền khách sạn và vé máy bay, cậu đừng cho gì khác nữa, mau xóa cô ấy đi cho xong chuyện.”
Hướng Hoài Chi liếc sang: “Hình như cậu thích Tiểu Điềm Cảnh lắm nhỉ?”
“Cũng không phải, tôi chỉ thấy con người cô ấy rất thú vị, mỗi ngày nghe cô ấy nói chuyện thôi cũng vui chết được.” Lộ Hàng nói.
Hướng Hoài Chi gật đầu: “Vậy cậu theo đuổi cô ấy đi, để ngày nào cô ấy cũng nói chuyện với cậu.”
“Được thôi, chờ cô ấy vào, cậu bảo cô ấy theo đuổi tôi đi, chắc chắn cô ấy sẽ nghe lời cậu, lúc đó tôi đảm bảo sẽ chăm sóc cô ấy như người anh cả luôn.”
“Cút, đàng hoàng chút đi.” Hướng Hoài Chi liếc cậu ta: “Cậu còn muốn đứng sau lưng tôi bao lâu nữa? Nghiện nhìn lén màn hình rồi à?”
“Xì… được rồi được rồi, tôi đi.”
Hướng Hoài Chi cưỡi ngựa ra bản đồ dã ngoại tìm nguyên liệu, vô tình liếc sang thì thấy thông báo của hệ thống.
[Bạn bè Tiểu Điềm Cảnh lên mạng.]
Mấy giây sau, tin nhắn bạn bè nhấp nháy.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: (tung hoa)
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: ?
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Anh ơi, hôm nay đánh phó bản không?
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ, xong nhiệm vụ ngày.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Vâng thưa anh, anh làm xong rồi thì gọi em nhé, em sẽ đến ngay #^0^#
Làm nhiệm vụ ngày rất nhanh, Lộ Hàng lập nhóm phó bản ngày.
“Tiểu Cảnh Cảnh.” Vào phó bản, Lộ Hàng thấy ngoại trang trên người cô ấy, thế là không nhịn được mở mic lải nhải: “Đổi bộ khác đi.”
Cảnh Hoan hỏi: “Tại sao?”
“Xấu quá.”
Cảnh Hoan nhíu mày, nhìn không ra xấu chỗ nào: “Đâu có xấu? Cực hợp với chiếc nhẫn anh ấy tặng luôn!”
Lộ Hàng: “Chậc chậc, nhắc đến chiếc nhẫn, ban nãy…”
Hướng Hoài Chi cắt ngang anh ta, rời đội lập đội khác: “Lát tôi đi lấy Pháp Bảo.”
“Được.” Lộ Hàng thức thời ngậm miệng: “Tiểu Cảnh Cảnh, cậu đi với cậu ấy à?”
Phó bản này có một giai đoạn cần hai người đi nhặt Pháp Bảo, không khó gì, chỉ cần chiến đấu thôi.
Lộ Hàng chưa nói xong, Cảnh Hoan đã mau chóng rời đội đi với Hướng Hoài Chi, hai người lần lượt ra ngoài.
“Anh ơi.” Cảnh Hoan đăng chiếc nhẫn lên kênh đội như đang dâng vật quý: “Anh xem nè, em đã đập đá bảy lên nhẫn rồi đó!”
Hướng Hoài Chi mở ra xem, đúng thật là vậy.
Một viên đá bảy tận mấy trăm vàng, anh do dự một lát rồi nói: “Cậu không đánh PVP, không cần đập đá cao như vậy.”
“Cũng đâu có cao, lúc trước em đã hứa với anh sẽ đập nó lên mười lăm mà.”
Đá mười lăm càng đắt hơn, Hướng Hoài Chi nói: “Tôi không yêu cầu cậu đập đá cao như vậy, đây là đồ của cậu, cậu muốn đập nó lên cấp bao nhiêu cũng được.”
Sau đó anh lại hỏi: “Đập đá rồi cậu còn tiền ăn à?”
Cảnh Hoan vừa định trả lời thì sửng sốt, khoan, tại sao cậu lại không có tiền ăn?
Nói dối nhiều quá nên bỗng chốc không phản ứng kịp, một lúc sau mới mở miệng, ngập ngừng hỏi: “… Hả?”
“Cậu là học sinh phải không.” Hướng Hoài Chi nói: “Chẳng phải nói một tuần chỉ có 200 tệ tiền ăn vặt thôi à?”
Cảnh Hoan vô thức cắn ngón cái.
… Đây là chuyện cậu bịa hồi ngày tháng năm nào vậy?
Sợ đối phương nghi ngờ,