Cảnh Hoan uống vội một ngụm nước để xua đi cảm giác quái lạ kia, cậu bay đến cổng truyền tống bang, định vào bang xem thử.
Vừa được đưa vào bang đã thấy một cô nàng rắn trắng bên cạnh mình đang nằm ườn trên chiếc ghế gỗ màu nâu, lay nhẹ chiếc quạt hương bồ, đuôi rắn trắng buông thõng xuống đất, là Xa Phu Bang giá đắt nhất.
Bản đồ bang được thiết kế đẹp tuyệt vời, nhiều cảnh hùng vĩ như thác chảy, cầu vồng, đình đài lầu các cổ điển, chẳng kém cạnh gì so với những thắng cảnh tình nhân trong game, cũng chỉ có mấy cô gái tinh tế tỉ mỉ mới làm được đẹp thế thôi.
Cậu chợt nhớ về bang trong server cũ của mình, bang chủ là một tên thô kệch, bản đồ bang của họ trống trải vô cùng.
Ngoài ruộng thuốc thì chẳng còn gì nữa.
Hiếm khi nhìn thấy bản đồ đẹp như vậy, Cảnh Hoan nghĩ ngợi, dứt khoát không dùng Xa Phu mà định dạo bước thăm thú, nào ngờ vừa đi được vài bước thì có thêm một người xuất hiện bên cạnh, đồ đen tóc đỏ, trong tay là thanh trường kiếm tỏa ánh đen.
Tiểu Hồ Tiên lập tức dừng bước.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Anh ơi~~ (phấn khích)
Vừa gửi câu này, Tâm Hướng Vãng Chi lại biến mất cái “soạt”, chắc là truyền tống từ chỗ Xa Phu rồi, chỉ để lại một mình Cảnh Hoan đứng ngơ tại chỗ, trên đầu còn nguyên bóng thoại xưng hô thân thiết ấy, trông ngơ chết đi được.
… Đồ đàn ông chết tiệt, không lễ phép chút nào.
Cảnh Hoan không nhịn được gõ hai biểu tượng cảm xúc lên.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: (khinh miệt) (khạc nhổ)
Ngay khi hai cái mặt này vừa được đăng lên, chàng trai áo đen đi rồi lại về, một lần nữa xuất hiện bên cạnh Xa Phu.
Hướng Hoài Chi vào để luyện thuốc, ban nãy đang nói chuyện với Lộ Hàng nên không nhìn kỹ giao diện game, tốc độ tay anh cũng nhanh nên khi kịp phản ứng thì đã ở trong phòng luyện thuốc rồi.
Nhớ đến bóng dáng vừa thấy ban nãy, anh do dự một lúc, bèn quay về.
Anh híp mắt nhìn hai cái mặt thô lỗ kia xuất hiện trên đầu Tiểu Điềm Cảnh trọn bảy giây, nhìn nó dần trở nên trong suốt và biến mất.
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: ?
Tiểu Điềm Cảnh im lặng gần mười giây.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: (khinh miệt) Em đang khinh miệt bản thân mình, sao anh về rồi!
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Tại sao lại khinh miệt bản thân?
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: (khạc nhổ) Chắc chắn do hình tượng của em bình thường quá, ngoại trang xấu nên anh không chú ý đến em mới bay đi.
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: …
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Em vô dụng quá! (bạt tai)
Cảnh Hoan gõ chữ mắng mình trong cảm xúc chết lặng.
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: … Do tôi bay nhanh quá, cậu đang làm gì.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Phong cảnh trong bang đẹp ghê, em định đi dạo thăm thú. (đáng yêu)
Hướng Hoài Chi đáp “Ừ”, định bay đi.
[Tiểu Điềm Cảnh mời bạn vào đội. Có. Không.]
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Anh ngắm cùng không?
Hướng Hoài Chi chơi Cửu Hiệp nhiều năm rồi, rất hiếm khi đi dạo ngắm cảnh trong game, thật ra ban đầu Cửu Hiệp là trò chơi nổi tiếng bởi chất lượng hình ảnh cực tốt và thiết kế cổ điển trang nhã. Hai năm trước, thậm chí bên nhà phát hành còn sản xuất bộ phim hoạt hình, lượt xem cực cao.
Nhưng anh chẳng hứng thú chút nào, anh thích hệ thống PK của Cửu Hiệp hơn.
Lộ Hàng đang trò chuyện với những người khác trong kênh bang, xưa nay anh ta luôn là người thân thiện, đi đến đâu quen biết đến đấy.
Trò chuyện một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì, anh ta bèn ngẩng đầu định hỏi thì thấy Hướng Hoài Chi đã mang máy tính lên giường từ khi nào.
Hướng Hoài Chi ngồi khoanh chân, dựa lưng vào tường nhìn màn hình máy tính, đeo tai nghe, ánh mắt điềm nhiên.
“Hướng Hướng.”
“Lão Hướng.”
“Hướng Hoài Chi!”
Lộ Hàng gọi tận ba tiếng, Hướng Hoài Chi mới ngước mắt: “Gọi hồn à?”
“Ai bảo cậu không thèm trả lời tôi… Đúng rồi, tháng sau có bốn ngày nghỉ nhỉ? Chúng ta ra chơi vài ngày nhé?”
Hướng Hoài Chi: “Tính sau đi.”
“Vậy cậu nhớ quyết định sớm đó, muộn rồi không đặt được vé máy bay đâu.” Lộ Hàng nói: “Cậu đang ở đâu? Đến giúp tôi làm nhiệm vụ nào, nhiệm vụ quỷ quái này cần hai người mới vào chiến đấu được.”
Hướng Hoài Chi nhìn Tiểu Hồ Tiên đang nhảy nhót cạnh mình: “Tôi đang bận, cậu tổ đội bừa một người rồi làm.”
Lộ Hàng sửng sốt: “Cậu đang bận gì?”
“Luyện thuốc.”
Lộ Hàng “ồ” lên: “Thôi được.”
Cảnh Hoan dẫn Tâm Hướng Vãng Chi đi dạo bên trái rồi sang bên phải, đến một dòng suối nhỏ thì dừng lại.
“Ồ anh ơi, anh nhìn dòng suối kìa.” Tiểu Hồ Tiên ngồi xổm xuống: “Nhiều cá ghê!”
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ, thấy.
Cảnh Hoan vẫn thật lòng: “Hay quá, tạo ra bản đồ to như vậy cần bao nhiêu tiền nhỉ?”
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Mấy nghìn tệ.
Cảnh Hoan cảm thán: “Bang chủ giàu thật, thảo nào lúc đó chịu bỏ nhiều tiền ra đuổi giết em.”
Hướng Hoài Chi chợt không biết cô ấy đang khen hay đang oán nữa.
Do dự một lúc, anh gõ chữ.
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Xin lỗi.
Cảnh Hoan sửng sốt: “Sao vậy? Sao đột nhiên xin lỗi…”
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Lúc trước hiểu lầm cậu là kẻ lừa đảo.
“Không sao mà, nếu là em, lúc đó em cũng chẳng tin.” Cảnh Hoan khựng lại: “Anh ơi, anh không nói chuyện được à?”
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ, có bạn cùng phòng.
“Ồ.”
Cảnh Hoan ngồi mãi cũng chán, đúng là cậu định ngắm cảnh, nhưng chỉ xem chút thôi, không định đi dạo hết.
Nghĩ một lúc, cậu chợt hỏi: “Anh ơi, em hỏi anh chuyện này được không?”
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Gì?
“Thì anh và Tiên Manh Manh…” Cảnh Hoan liếm môi: “Anh và cô ấy có quan hệ gì vậy? Tại sao cô ấy lại đột nhiên đuổi giết em?”
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Không có quan hệ gì.
Cảnh Hoan im lặng chờ một lúc mà chẳng thấy lời giải thích thứ hai của anh.
Hết rồi à?
Cậu cắn răng, hỏi tiếp: “Em nghe người ta nói trước đây còn một người tên Nhiễm Tâm nữa… là chuyện gì thế?”
[Đội] Tâm Hướng Vãng Chi: Không quen.
Ông nội anh!
%$…%#$!!
Đồ chết tiệt! May cho anh đang trong game đấy! Nếu anh ở cạnh tôi, tôi không đánh anh thì theo họ anh luôn!
Cảnh Hoan tức giận không chỗ trút, nhịn hồi lâu, đột nhiên thao tác nhân vật đứng lên, dùng động tác “sà vào lòng” với Tâm Hướng Vãng Chi.
Tiểu Hồ Tiên ném roi xuống nhảy bổ lên người chàng trai, do chọn đúng góc độ nên cậu đã rút hẳn vào lòng Tâm Hướng Vãng Chi.
Cảnh Hoan dùng động tác này, nhẩm đi nhẩm lại trong lòng: Húc chết anh! Đá háng anh! Đạp chân anh! Đập đầu anh! Nắm tóc anh!
Hướng Hoài Chi không ngờ cô ấy lại đột nhiên làm vậy, nhất thời quên tránh, thế là