Cảnh Hoan ngồi trước máy tính, thấp thỏm mở đoạn tin nhắn thoại của mình ra nghe lại lần nữa.
Nếu nghe kỹ sẽ thấy giọng nữ này hơi ồ ồ, đó là do cậu dùng phần mềm chỉnh giọng để ghi âm lại rồi mới mở máy tính gửi qua WeChat.
Nghe vào có giả quá không? Thôi dứt khoát đừng “chụt” nữa vậy?
Cảnh Hoan do dự cả buổi trời, quyết định thu hồi đoạn tin nhắn thoại về, nào ngờ thời gian gửi đã quá hai phút, nút thu hồi biến mất rồi.
Cậu càng mất tự tin hơn, bèn mở lại xem tấm ảnh chụp chân mà mình đã chỉnh sửa.
Cảnh Hoan thích chơi bóng rổ nên trên chân có một ít cơ, nhìn sao đi nữa cũng chẳng giống chân con gái. Để chụp tấm này, cậu phải kéo ống quần bơi lên bắp đùi luôn, may mà đùi cậu cũng không nhiều lông, chỉ cần chỉnh thon hơn chút cũng khá giống.
Suy nghĩ một lúc, cậu bèn nhấn giữ tấm ảnh, chuyển tiếp cho Lục Văn Hạo xem.
Lục Văn Hạo: ?
Lục Văn Hạo: ???
Lục Văn Hạo: Mẹ, tôi là người đã có vợ rồi, cậu gửi tấm ảnh ướt át này cho tôi làm gì? Tôi là loại người sẽ xem kiểu ảnh thế này sao??
Lục Văn Hạo: Đây là chân ai, trường chúng ta à? Đưa WeChat cái nào, tôi chỉ xem trang cá nhân của cô ấy thôi, không làm gì khác.
Cảnh Hoan: “…”
Xem ra cậu chỉnh cũng tạm.
Điện thoại rung lên, cuối cùng người đã mất tích cả ngày cũng trả lời.
Hướng: …
Hướng: Sau này đừng gửi mấy tấm ảnh như vậy lung tung.
Cảnh Hoan cười nhạo, những căng thẳng và xấu hổ ban nãy đã tan biết hết sạch.
Vừa thấy tấm ảnh chụp đùi đã trả lời ngay, còn giả quân tử với tôi á?
Tiểu Cảnh Nè: T.T Đâu gửi lung tung! Em chỉ gửi mình anh xem thôi!
Bấy giờ Hướng Hoài Chi đang ngồi trong tiệm BBQ, phía trên màn hình vẫn là tấm ảnh chụp chân của Tiểu Điềm Cảnh, để tránh bị người khác nhìn thấy, mỗi lần anh gửi tin nhắn đều phải che màn hình.
Như ăn trộm vậy.
Thế là anh nâng tay, dứt khoát xóa luôn tấm ảnh đó khỏi lịch sử trò chuyện của họ, sau đó tiếp tục gõ chữ.
Hướng: Hôm nay mất điện thoại, vừa tìm lại được.
Cảnh Hoan bĩu môi chê bai.
Tên đàn ông khốn nạn này nhiều cớ thật.
Tiểu Cảnh Nè: Vậy sao. Làm em hết hồn, còn tưởng anh không quan tâm em nữa chứ (tự ôm mình khóc)
Tiểu Cảnh Nè: Hôm nay anh đã leo núi chưa?
Hướng: Chưa, ngày mai.
Tiểu Cảnh Nè: Ồ, vậy anh chú ý an toàn nhé.
Tiểu Cảnh Nè: (hôn) (môi)
Hướng Hoài Chi nhìn đôi môi đỏ thắm, không biết sao lại nhớ đến tin nhắn thoại ban nãy.
Anh không trả lời nữa, chỉ khóa màn hình rồi đặt xuống, tập trung nướng thịt.
“Chắc Tiểu Điềm Cảnh gửi nhiều tin nhắn cho cậu lắm nhỉ?” Lộ Hàng nuốt miếng thịt trong miệng, hỏi với vẻ hứng thú.
Tuy ban nãy anh ta nghe không rõ nội dung câu nói của Tiểu Điềm Cảnh, nhưng nghe rõ mồn một nụ hôn ở cuối câu luôn.
Hướng Hoài Chi: “Không có.”
“Thôi thôi, tôi nghe thấy hết mà, cô ấy còn hôn cậu nữa.” Lộ Hàng lật miếng thịt sang mặt kia, lắc đầu tấm tắc: “Cô ấy cũng si tình thật.”
Hướng Hoài Chi khựng lại: “Chỉ quen nhau trong game, không khoa trương như cậu nói đâu.”
“Trong game thì sao, chẳng lẽ trong game không được có tình cảm à?”
Hướng Hoài Chi mỉm cười: “Chưa từng gặp mặt, chỉ nói vài câu trong game, PK vài trận thì là thật lòng sao? Tôi thấy cậu mắc chứng nghiện yêu qua mạng rồi đấy.”
Lộ Hàng hiểu ra, anh ta dừng động tác lại: “Nói cả buổi trời, thì ra cậu đang lo người thật của Tiểu Điềm Cảnh xấu xí à? Nhưng cũng đúng thôi, theo số liệu thống kê, 80% cô gái sở hữu chất giọng hay đều không đẹp, có người còn rất mập. Việc này đơn giản, cậu bảo cô ấy gửi tấm ảnh là được… À không, xem ảnh không thực tế, bật wc lên thôi.”
Hướng Hoài Chi ngước mắt lên với vẻ lười nhác: “Cậu tưởng tôi là cậu sao?”
“Này, không bôi nhọ người ta nhé.” Chợt nghĩ đến một điều, Lộ Hàng bật cười: “Ồ, hay cậu thấy Tiểu Cảnh Cảnh chỉ muốn lấy trang bị tốt, thấy cậu nhiều tiền?”
Hướng Hoài Chi lười nghe anh ta nói, bèn đứng dậy lấy nước chấm.
Lúc về thấy Lộ Hàng đang cầm điện thoại cười, anh vừa ngồi xuống, Lộ Hàng đã vội đưa điện thoại đến trước mặt anh: “Hướng Hướng, cậu xem nè.”
Trên màn hình là đoạn đối thoại của Lộ Hàng và Tiểu Điềm Cảnh.
Lộ Điều Điều: Tiểu Cảnh Cảnh, đang làm gì vậy. (ló đầu)
Tiểu Cảnh Nè: Đang làm nhiệm vụ nguyên liệu, sao thế~
Lộ Điều Điều: (ảnh) Tôi và Hướng Hướng đang ăn thịt nướng.
Tiểu Cảnh Nè: Có vẻ ngon lắm. (chảy nước miếng)
Lộ Điều Điều: Hê hê, ngon thật.
Lộ Điều Điều: Muốn xem ảnh anh Hướng của cậu không?
Tiểu Cảnh Nè: !!!
Tiểu Cảnh Nè: Muốn! Tôi muốn! Tôi được xem không! Tôi có tư cách chiêm ngưỡng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của anh ấy không?!!!
Tiểu Cảnh Nè: (dập đầu quỳ lạy)
Lộ Điều Điều: Há há há cậu có chứ! Nhưng cậu không được nói chuyện này với cậu ấy đấy.
Tiểu Cảnh Nè: (bé gà mổ thóc)
Lộ Điều Điều: (ảnh)
Sau khi thấy tấm ảnh Lộ Hàng gửi, mặt Tâm Hướng Vãng Chi đanh lại.
Tất nhiên Lộ Hàng không gửi ảnh của anh rồi, mà là một chàng trai trẻ đeo kính, mắt nhỏ môi dày, màu da giống hệt miếng thịt bò đang chín trước mặt họ vậy, nở nụ cười chất phác trông ngu ngơ vô cùng, có vẻ chưa đến hai mươi tuổi.
“Cậu rảnh quá phát bệnh luôn à?” Giọng Hướng Hoài Chi lạnh lùng: “Đây là ai?”
“Em họ tôi.” Lộ Hàng nói: “Ôi, ghẹo cô ấy chút thôi mà… Sao cô ấy chưa trả lời tôi nhỉ? Đừng nói bị tấm ảnh này dọa bỏ chạy rồi nhé?”
Hướng Hoài Chi không thèm trả lời anh ta, anh nhấn giữ thu hồi tấm ảnh về, định gõ chữ giải thích.
Ghẹo thì được, nhưng ảnh giả thì xin kiếu.
Tiểu Điềm Cảnh đã trả lời tin nhắn trước khi anh kịp giải thích.
Tiểu Cảnh Nè: (liếm màn hình điên cuồng)
Tiểu Cảnh Nè: Lèm lèm lèm!
“…” Hướng Hoài Chi xóa hết những chữ vừa gõ, gửi dấu chấm hỏi sang.
Tiểu Cảnh Nè: Á á á! Anh của tôi đẹp trai quá! Liếm ướt màn hình!!
Lộ Điều Điều: … Đẹp trai không?
Tiểu Cảnh Nè: Đẹp trai ngất ngây luôn (ngất), nhất là đôi mắt nhỏ quyến rũ kia!
Lộ Điều Điều: Mắt?
Tiểu Cảnh Nè: Bên trong có ba phần lạnh lùng, ba phần bạc tình, còn có bốn phần hời hợt nữa.
Tiểu Cảnh Nè: Yêu mất rồi. Tôi phải in ảnh ra dán lên đầu giường mới được (thẹn thùng)
Hướng Hoài Chi nhận ra, kể từ sau khi quen biết Tiểu Điềm Cảnh, dường như anh chỉ còn biết mỗi dấu chấm hỏi và dấu chấm câu thôi.
Lộ Điều Điều: Đây không phải tôi, Lộ Điều Điều đùa dai gửi bậy bạ đó.
Tiểu Cảnh Nè: …
Tiểu Cảnh Nè: ?
[Tiểu Cảnh Nè thu hồi một tin nhắn.]
[Tiểu Cảnh Nè thu hồi một tin nhắn.]
Cả tấm ảnh liếm màn hình cũng bị thu hồi luôn.
Nhìn mấy dòng thông báo thu hồi, Hướng Hoài Chi không nén được nhếch môi nở nụ cười ngắn ngủi.
Tiểu Cảnh Nè: QAQ Lộ Điều Điều xấu xa quá…
Lộ Điều Điều: Ừ, tôi sẽ nói cậu ấy.
Giải thích với Tiểu Điềm Cảnh xong, Hướng Hoài Chi ném điện thoại về: “Lần sau đừng đùa chuyện nhạt