Tiếng vang khi thang máy khép lại đã át đi lời Cảnh Hoan nói, Hướng Hoài Chi nghe không rõ, nhíu mày hỏi: “Gì?”
Men say ngày càng mạnh, Cảnh Hoan đã lâng lâng rồi, cậu nhắm mắt, trong đầu chỉ còn giọng nói của Tâm Hướng Vãng Chi.
Cảnh Hoan: “… Lần sau phải chờ em nhé anh ơi.”
Hướng Hoài Chi nghe rất rõ.
Cảnh Hoan đang gọi anh là “anh ơi”, hơn nữa cậu chàng còn cố ý nhẹ giọng, nghe mềm mại vô cùng.
Hướng Hoài Chi hít sâu, hỏi lại: “Cậu gọi tôi là gì?”
Cảnh Hoan nhíu mày, hơi bực bội, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi thêm lần nữa: “Anh ơi.”
Bị Tiểu Điềm Cảnh ảnh hưởng, Hướng Hoài Chi rất rõ sự khác biệt giữa hai xưng hô “anh[1]” và “anh ơi”.
[1] Ở đây tiếng Trung là “ca” và “ca ca”, “ca ca” nghe thân thiết tình thú hơn, còn “ca” thì chỉ là người lớn tuổi hơn, đại ca trong nhóm v.v… chứ không nhiều tình cảm lẫn bên trong. Mình xin phép dịch là “anh” và “anh ơi”.
“… Tại sao gọi tôi như vậy.”
Cảnh Hoan khó hiểu: “Chẳng, chẳng phải em luôn gọi như vậy sao?”
Dứt lời, cậu nấc nhẹ một cái.
“…”
Không hề.
Cảnh Hoan chưa bao giờ gọi anh là “anh ơi” cả.
Hướng Hoài Chi mím môi: “Lúc nãy cậu… bảo tôi chờ cậu?”
Cảnh Hoan kiệt sức gật đầu vài lần, cậu sực nhớ mình gật đầu thì Tâm Hướng Vãng Chi sẽ không thấy.
Thế là nhẹ giọng trách móc: “Anh không dẫn em đánh phó bản… em đành phải đánh với đội ngoài, em… không thích đi với đội ngoài, cũng không muốn đánh phó bản với bọn Thu Phong đâu.”
Hướng Hoài Chi im lặng một lúc, khàn giọng lặp lại: “… Thu Phong?”
“Anh ta nói với em hết rồi.” Cảnh Hoan đáp: “Anh… hồi chiều đi đánh Đại Náo Thiên Cung. Không gọi em.”
Hướng Hoài Chi chậm rãi cúi xuống nhìn cái đầu đang tựa lên vai mình.
Lượng thông tin quá nhiều, hiếm có lần anh không kịp phản ứng như vậy.
“Cảnh…” Hướng Hoài Chi muốn gọi tên cậu, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Tôi là ai?”
Cảnh Hoan: “Hả?”
“Tôi là ai.”
“Anh,” Cảnh Hoan có say cách mấy cũng không quên nịnh nọt, “anh là ánh chớp, là tia sáng, là super star của em.”
Hướng Hoài Chi cảm thấy mình không cần hỏi nữa.
Nhưng tiềm thức vẫn cho rằng không thể chuyện như vậy được: “… Ý tôi là, tên tôi.”
Tên đàn ông khốn nạn lại giở trò quỷ quái gì đây.
Cậu đau đầu chết mất, có thể đừng hỏi cậu mấy vấn đề ấu trĩ thế được không?!
“Anh là No.1 của lòng em, anh là…” Cảnh Hoan kéo dài âm cuối, sau đó cho Hướng Hoài Chi một đòn trời giáng: “Là Tâm Hướng Vãng Chi… là anh~.”
Cửa thang máy mở rồi đóng, đóng rồi mở, người bên trong vẫn rề rà không bước ra.
Một vị khách ở phòng 2012 đi khỏi phòng, vừa lúc thấy thang máy mở, cô bèn tăng tốc định bước vào thì bỗng giật mình bởi hai người đang đứng bên trong.
Vẻ mặt chàng trai cao hơn đầy hoang mang và khó hiểu, bấy giờ anh cúi đầu nhìn người đang dựa vào mình, còn người nọ đã hồn nhiên nhắm mắt say giấc nồng.
Đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng cũng kinh dị thật, trước khi đến cô đã loáng thoáng thấy có ánh đèn mờ trong thang máy, còn tưởng mình nhầm, bây giờ ngẫm lại, chắc là tia sáng hắt ra lúc cửa thang máy mở.
Cô gái đứng ngoài cửa chần chừ không dám vào, cũng chẳng dám nói chuyện, cả việc thở cũng trở nên dè dặt.
Cô không biết sự hoảng hốt đang trào dâng của người bên trong chẳng hề ít hơn cô là bao.
Hướng Hoài Chi hoàn hồn, tay ra sức dìu vững người bên cạnh, im lặng bước khỏi thang máy.
Đến trước cửa phòng, Hướng Hoài Chi khẽ giọng hỏi: “Thẻ phòng ở đâu?”
Người đang tựa lên anh không đáp.
Hướng Hoài Chi thở dài, khom lưng tìm thẻ phòng trong túi cậu, quẹt thẻ mở cửa.
Vừa vào phòng, Cảnh Hoan đã mở choàng mắt.
Cổ họng cậu khô quá, vì uống rượu nên toàn thân nóng bừng, nhân lúc Hướng Hoài Chi cắm thẻ phòng đóng cửa, cậu bèn ngả sang một bên, lắc lư vào phòng tắm.
Hướng Hoài Chi túm cậu lại: “Làm gì vậy?”
“Không khỏe.” Cảnh Hoan khó chịu lắm: “Muốn uống nước, muốn rửa mặt…”
Đầu óc Hướng Hoài Chi lúc này cũng rối bời cả lên, anh thả tay để cậu đi. Song sau đó lại thấy Cảnh Hoan đi thẳng ngang qua bồn rửa tay, đến chỗ vòi sen.
Hướng Hoài Chi xông vào đã muộn, nước từ vòi sen xối thẳng xuống, quần Cảnh Hoan ướt một nửa, trở nên sẫm màu.
“…”
Sau trận hỗn loạn, Hướng Hoài Chi khuân người ra phòng tắm, ném thẳng lên giường.
Cảnh Hoan hừ khẽ vài tiếng, dường như thấy người mình ẩm ướt quá không thoải mái, cậu bắt đầu lăn lộn lung tung.
Hướng Hoài Chi đang đanh mặt cầm khăn lau vết nước trên người, đột nhiên nghe thấy tiếng khóa kéo trong trẻo vang lên.
Anh sửng sốt, quay đầu nhìn, bấy giờ Cảnh Hoan đã tuột hẳn quần ra, đá thẳng xuống dưới giường, sau đó kéo chăn đắp lên người rồi không nhúc nhích nữa.
Cậu ngủ thì thoải mái đấy, nhưng suy nghĩ của Hướng Hoài Chi lại rối bời bởi mấy câu nói của cậu, không tài nào xua đi được.
Thật ra sự thật đã được phơi bày ngay trước mắt, nhưng Hướng Hoài Chi vẫn… không thể tin nổi.
Sao cô gái bám dính lấy anh tỏ tình trong game mỗi ngày lại trở thành chàng trai đang say bí tỉ này rồi?
Khoan nói chuyện khác, cả giới tính cũng lệch luôn!
Hướng Hoài Chi vô thức nhìn sang đụn chăn đang đắp trên người Cảnh Hoan.
Yết hầu anh động đậy, một suy nghĩ nảy ra.
Không được, không thích hợp.
Dù đã đổi giới tính, người trên giường vẫn có thể tố cáo anh quấy rối tình dục, thích nhìn lén.
Hướng Hoài Chi nghĩ thế, nhưng tay đã đặt lên mép chăn.
Sau đó anh nhấc lên một khe nhỏ, ló đầu vào như một tên biến thái…
Dưới chăn, đôi chân trắng trẻo thon dài của Cảnh Hoan đang duỗi một cách thoải mái, lông chân cậu rất ít, cặp đùi láng mịn chẳng có vết sẹo nào, nhưng qua đường cong của nó vẫn có thể nhận ra đây là chân của một thằng con trai, tóm lại không nhỏ như trong ảnh.
Nhưng điều này chẳng hề khiến Hướng Hoài Chi thấy may mắn.
Bởi anh thấy được một nốt ruồi nhỏ ở bên hông, trên đùi đối phương.
Anh nhìn chằm chằm nốt ruồi nọ cả buổi trời không động đậy, đến mức Cảnh Hoan thấy lạnh ngọ nguậy vài cái.
“Ting”
Hướng Hoài Chi nghe thấy tiếng vang từ chiếc laptop được đặt trên sofa.
Cảnh Hoan không tắt máy.
Bấy giờ Hướng Hoài Chi đã không thể quan tâm đến chuyện tôn trọng riêng tư của người khác nữa, anh đi đến trước sofa, mở laptop lên.
Laptop chẳng những không được tắt, thậm chí bên trong cũng còn phần mềm đang chạy, một trong số đó là “giao diện Cửu Hiệp”.
Hướng Hoài Chi mở game xem, Tiểu Hồ Tiên thường này luôn quấn quýt lấy anh đang ngồi xếp bằng một cách tao nhã trong Bồng Lai Tiên Cảnh, chiếc đuôi xòe ra đất, hoa đỏ lá biếc bên cạnh, cũng chính là nơi Hướng Hoài Chi thường treo máy nhất.
Việc đến nước này, cuối cùng Hướng Hoài Chi buộc phải thừa nhận…
Cảnh Hoan chính là Tiểu Điềm Cảnh.
Nghĩ thế, cả cái tên cũng tương tự luôn…
Hướng Hoài Chi vừa giải quyết xong một vấn đề, bấy giờ một vấn đề khác lại nhảy ra.
Tại sao Cảnh Hoan lại giả con gái với anh?
Thậm chí còn theo đuổi anh??
Cảnh Hoan biết anh là Tâm Hướng Vãng Chi không? Dù sao thì giọng nói cũng giống đến vậy… Hoặc ngay từ đầu Cảnh Hoan đã biết đó là acc của anh, nên mới cố ý chơi acc nữ đến tìm anh?
Hướng Hoài Chi phân biệt rất rõ trò chơi và hiện thực, mấy năm nay quanh anh ngoài Lộ Hàng ra, chẳng ai biết ID trong game của anh cả.
Anh đứng lên cầm điện thoại vào phòng tắm, gọi điện thoại cho Lộ Hàng.
Bên kia bắt máy rất nhanh, xung quanh yên tĩnh, có lẽ đã về phòng rồi.
“Sao vậy?” Lộ Hàng uống cũng khá nhiều, bấy giờ đang ngà say.
Hướng Hoài Chi hạ giọng: “Cậu có nói ID game của tôi cho người khác không?”
Lộ Hàng sửng sốt: “Đâu có, chẳng phải cậu từng nói không thích trộn lẫn giữa game và hiện thực à… Sao vậy?”
“Không có gì.” Hướng Hoài Chi gạch bỏ khả năng thứ hai trong đầu mình: “Ngủ đây.”
“Này, khoan…”
Không chờ Lộ Hàng nói xong, Hướng Hoài Chi đã cúp máy.
Anh ra khỏi phòng tắm, người trên giường vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, nhịp thở vững vàng, còn chẳng ngáy nữa.
Hướng Hoài Chi chợt lấy lại bình tĩnh.
Cậu chàng lừa gạt đang ngủ yên ổn, anh có gì phải lo lắng chứ? Vả lại anh cũng đâu thể gặng hỏi người thật cho ra lẽ.
Hơn nữa nếu người mà Cảnh Hoan thích thật sự là Tâm Hướng Vãng Chi trong game… Vậy có phải chứng minh xu hướng tình dục của Cảnh Hoan là thích con