Cảnh Hoan ghét nhất mấy người dùng kỹ xảo nhỏ trong sân. Hồi học cấp ba cũng có người cố ý vươn chân gạt chân Cao Tự Tường trong lúc thi đấu, sau đó cậu và Cao Tự Tường giẫm lại tên ấy vô số lần.
Ăn miếng trả miếng, cách làm ấu trĩ nhưng có ích, sau này tên kia sẽ không dám chơi bóng với hai người họ nữa.
Có rất nhiều người đang ngồi xung quanh xem, tên kia cảm thấy mất mặt, bèn đứng lên muốn lấy lại chút mặt mũi, song Hướng Hoài Chi lại đứng chắn trước Cảnh Hoan, che đi nửa vai cậu, tư thế bảo vệ rất rõ ràng.
“Anh Hướng, cậu ta như vậy là phạm lỗi.” Tên kia cắn răng: “Chuyện khác không nói… cần phạt bóng nhỉ?”
Hướng Hoài Chi liếc hắn: “Cậu chán trò huých người rồi, bây giờ bắt đầu giả vờ ngã sao?”
“Giả vờ ngã…” Người nọ sửng sốt, lập tức giận dữ: “Giả vờ ngã gì! Là cậu ta huých tôi!”
“Với hình thể của hai người…” Hướng Hoài Chi khựng lại: “Cậu ấy huých cậu?”
Cảnh Hoan: “?”
Hướng Hoài Chi vừa nói thế, người đang dìu tên kia sửng sốt, sau đó đánh giá Cảnh Hoan, rồi lại quay đầu nhìn tên to con.
Thật ra vóc người Cảnh Hoan không hề gầy gò trong số các chàng trai, nhưng so sánh với tên to con thì nhỏ yếu hơn nhiều lắm.
Nghĩ đến cách chơi của tên bên cạnh, người nọ hắng giọng, thả tay đang dìu tên to con ra.
“Thôi thôi, chuyện nhỏ mà, chơi bóng vốn dễ sây sát.” Có người giảng hòa: “Tiếp tục thôi.”
“Mẹ…” Tên to con hạ giọng mắng một câu, nhưng cũng biết không thể làm lớn chuyện: “Thôi.”
Cảnh Hoan vừa định về vị trí cũ, chợt bị người khác kéo cánh tay.
“Cậu về vị trí ban đầu đi.” Hướng Hoài Chi nói.
“Không.” Cảnh Hoan kiên quyết: “Em muốn chơi hậu vệ…”
Vừa dứt lời, Hướng Hoài Chi đột nhiên vươn tay về phía cậu.
Tay của anh chàng bồi hồi mãi trên đầu cậu một lúc nhưng sợ làm bẩn tóc cậu, cuối cùng đành đặt lên lưng, ra sức đẩy nhẹ lên trước.
“Về đi.” Hướng Hoài Chi nói: “Nghe lời chút nào.”
“…”
Tay của Hướng Hoài Chi rất lớn, Cảnh Hoan mặc áo mỏng nên có thể cảm nhận rất rõ độ ấm nơi lòng bàn tay anh truyền vào xương sống, sau đó lan ra toàn thân.
Ban nãy bàn tay này đã chần chừ trên đầu cậu… muốn làm gì?
Không để Cảnh Hoan nghĩ thêm, những người khác đã thúc giục, cậu hoàn hồn: “… Biết rồi.”
Tỷ số chênh lệch nhiều, lại xảy ra chuyện ban nãy nên đối thủ mất tinh thần, hiệp cuối gần như đều là đội bên Cảnh Hoan ghi điểm, cuối cùng chiến thắng với cách biệt lớn.
Cảnh Hoan đi đến chỗ ghế dài lấy khăn lau mồ hôi, cười với Hướng Hoài Chi bên cạnh: “Đàn anh, tên kia là thành viên đội bóng rổ thật à? Sao em thấy không giỏi gì vậy, thậm chí còn không bằng Lục Văn Hạo nữa.”
Hướng Hoài Chi gật đầu đồng ý: “Không ổn thật. Chắc huấn luyện viên trường thấy vóc người cậu ta tốt nên muốn rèn luyện cậu ta.”
Nói đến đây, Cảnh Hoan sực nhớ chuyện ban nãy.
Hướng Hoài Chi lau khô mồ hôi, cầm chai nước suối định mở nắp thì bỗng dưng bị người bên cạnh nắm cổ tay.
Ngay sau đó, hương thơm thanh mát của dầu gội đầu hòa cùng mùi mồ hôi rất nhạt xộc vào mũi.
Anh khó hiểu quay đầu, thấy người bên cạnh đã kề sát đến, dùng một tay khác nắm vạt áo kéo thẳng lên.
Làn da cậu chàng trắng hơn nhiều cô gái khác, bấy giờ trên da còn vệt mồ hôi.
Cảnh Hoan hít thở nhẹ, múi bụng mờ cũng lộ ra.
“Đàn anh, ban nãy anh hơi xem thường em đấy.” Cảnh Hoan nghiêm túc rằng: “Em cũng có cơ bụng mà, tuy chưa rõ ràng lắm…”
Hướng Hoài Chi nhìn vài giây mới rời mắt đi một cách sượng cứng.
“Ừ.” Anh cố kiểm soát tốc độ nói của mình: “Cậu giỏi hơn cậu ta.”
“Tất nhiên rồi, em nhảy bừa thôi cũng úp rổ trên đầu anh ta được đấy.”
Cảnh Hoan đáp xong mới thấy có gì đó sai sai.
Sao lời Hướng Hoài Chi nói cứ như đang dỗ dành con nít vậy.
Cậu hé môi định nói thêm, bấy giờ một chai nước suối chưa khui được đưa đến trước mặt.
Cô gái nọ mặc áo tay dài váy ngắn, buộc hai bím tóc đuôi ngựa, trên người thoảng hương thơm, bấy giờ đang nhìn Cảnh Hoan với vẻ thẹn thùng.
“Đàn anh…” Cô chớp mắt: “Cho anh nè.”
Được con gái tặng nước là một việc rất đỗi bình thường với hai người họ, hồi mới vào năm nhất, muốn tặng nước cho Hướng Hoài Chi còn phải bóc số xếp hàng kia kìa, sau nửa học kỳ bị Hướng Hoài Chi lạnh lùng từ chối, hiện tượng này mới dần biến mất.
Hướng Hoài Chi mím môi, xét theo tình huống hiện tại, anh như một tên kỳ đà cản mũi vậy.
Cảnh Hoan ngước mắt, cười đáp: “Cảm ơn nhé, nhưng không cần đâu, tôi có nước.”
“Anh uống hết rồi mà, em thấy.” Cô gái đỏ mặt nói: “Đây là chai em mới mua, còn lạnh đó.”
“Xin lỗi, tôi không thích uống nước lạnh.” Cảnh Hoan nghếch cằm ý chỉ ly nước chỉ còn một nửa trên ghế dài: “Vả lại chỗ tôi còn một chai.”
Cô gái: “Nhưng đó là của đàn anh Hướng mà…”
“Bọn tôi thân nhau, không để ý mấy chuyện này, toàn uống chung cả.” Câu này Cảnh Hoan không nói bậy, cậu thường uống chung chai với bọn Lục Văn Hạo, chỉ cần không chạm môi vào miệng chai là được: “Đúng không đàn anh?”
Hướng Hoài Chi nhíu mày thật khẽ, một lúc sau mới đáp: “… Ừ.”
Sau khi cô gái đi rồi, Cảnh Hoan liếm môi, không nhắc còn đỡ, vừa nhắc cậu lại thấy hơi khát thật.
Cậu nhìn quanh, bấy giờ đã không còn chai nước nào chưa khui nữa.
Thấy động tác của cậu, Hướng Hoài Chi hỏi: “Khát à?”
“Một chút.” Cảnh Hoan xoa bụng: “Vậy em đi trước nhé đàn anh, phải ra ngoài trường ăn.”
Nhìn hành động của cậu, Hướng Hoài Chi nhíu mày: “Cậu chưa ăn sáng sao?”
“Chưa, ban đầu định về ngủ bù.” Dứt lời, Cảnh Hoan lấy điện thoại trên ghế dài: “Lần sau cũng cùng chơi nhé đàn anh.”
“Khoan đã.” Hướng Hoài Chi gọi cậu lại: “Đi chung đi, tôi mời cậu.”
Chẳng chờ cậu kịp phản ứng, Hướng Hoài Chi đã lên tiếng giải thích trước: “Xem như phần thưởng giúp tôi thắng.”
Mười phút sau, hai người sóng vai bước vào tiệm gà om nấm ở gần trường.
Suy nghĩ của Hướng Hoài Chi rất đơn giản, anh mời Cảnh Hoan ăn bữa cơm sẽ giúp cậu tiết kiệm được ít tiền trang trải cuộc sống.
“Đàn anh, tiệm gà om nấm này ngon cực kỳ!” Cảnh Hoan bẻ đũa, đưa sang cho anh: “Em thường đặt thức ăn của tiệm này đó.”
Hướng Hoài Chi khựng lại, nhận đũa: “Tôi biết, có người từng nói với tôi.”
Cảnh Hoan gật đầu: “Người đó có mắt nhìn ghê.”
Hướng Hoài Chi: “…” Vậy mà cũng tự khen được luôn.
Ăn vài ngụm, Hướng Hoài Chi sực nhớ một điều: “Thôn nghĩ dưỡng cậu ở lần trước một đêm bao nhiêu? Tôi chuyển tiền phòng cho cậu.”
Cảnh Hoan ngước mắt: “Hả? Không cần đâu, đó là