Bây giờ chẳng những hễ thấy Tâm Hướng Vãng Chi là bực bội, thậm chí Cảnh Hoan còn chẳng vừa mắt giao diện Cửu Hiệp.
Thế là cậu dứt khoát tắt luôn game, nằm lên giường.
Cậu nhìn chằm chằm trần nhà, ngơ ngác nghĩ, ban nãy mình đang nói bậy bạ gì thế?
Đều tại Tâm Hướng Vãng Chi cứ làm phiền mãi, nên cậu mới tìm bừa một cái cớ tệ hại thôi.
Một lúc sau, Cảnh Hoan nâng tay che mắt mình lại, ban nãy cậu hung dữ như vậy, có khi nào sẽ khiến mọi công sức mấy tháng qua đổ sông đổ bể cả không?
Không phải chứ?
Chẳng phải thường nói con gái tới tháng là nhất sao, chắc Tâm Hướng Vãng Chi không nhỏ nhen vậy đâu…
Cảnh Hoan xoay người trên giường, vùi mặt vào gối.
Mặc kệ anh ta! Cậu sướng đã rồi tính! Vả lại ban nãy cậu cũng đâu nói gì quá đáng, cùng lắm chỉ là thêm nhiều ký tự chút thôi mà.
Tâm Hướng Vãng Chi mà tức giận thật thì cũng do anh ta trái tim pha lê quá thôi.
Điện thoại trên bàn rung mạnh.
Cảnh Hoan thở dài một tiếng, vẫn chẳng đổi tư thế, chỉ vươn tay lên bàn lấy điện thoại đến.
Hướng Hoài Chi: Có đó không.
Không ngờ lại là Hướng Hoài Chi.
Cảnh Hoan chớp mắt, gõ chữ với vẻ kiệt sức.
Tiểu Cảnh Nè: Em đây anh ơi.
Tiểu Cảnh Nè: À không… em gõ dư một chữ. Có chuyện gì không anh Hướng?
Hướng Hoài Chi: Ra ngoài chơi bóng buổi tối không?
Tiểu Cảnh Nè: Không đi đâu, em buồn ngủ, sắp ngủ rồi.
Hướng Hoài Chi nhìn đồng hồ, thậm chí còn chưa đến bảy rưỡi.
Hướng Hoài Chi: Ngủ sớm vậy, không khỏe à?
Rõ ràng cùng một câu hỏi, nhưng khi đối tượng trở thành Hướng Hoài Chi, Cảnh Hoan lại không thấy bực.
Cậu gác cằm lên gối, trả lời.
Tiểu Cảnh Nè: Không có, chỉ là đêm qua ngủ không đủ giấc, ngủ bù là được.
Tiểu Cảnh Nè: (bắp tay)
Hướng Hoài Chi: Biết rồi.
Lộ Hàng về phòng với mồ hôi đầm đìa.
“Hướng Hướng, hồi nãy cậu không chơi tiếc quá… Cậu không biết tình hình đấu bóng ban nãy quyết liệt cỡ nào đâu, điểm số chênh lệch chỉ hơn kém nhau một quả thôi, ba giây cuối cùng tôi dứt điểm nè! Lộ Hàng chỉ nhớ lại đã ngất ngây trước vẻ đẹp trai hết nấc của mình: “Tôi đỉnh quá trời.”
Hướng Hoài Chi nói giọng hờ hững: “Không tiếc, nếu có tôi, tình hình trận đấu sẽ không quyết liệt nữa.”
“…” Lộ Hàng không phản bác được.
Anh ta cởi áo ra, tiện tay vứt vào sọt để đồ dơ, định vào tắm rửa.
“Lộ Hàng.” Hướng Hoài Chi chợt gọi anh ta lại: “Hỏi cậu một chuyện.”
“Dạ nói đi ạ.”
Hướng Hoài Chi nhíu mày, giọng chậm rãi.
“Nếu một người thường xuyên quấn lấy cậu đột nhiên tỏ vẻ bực bội với cậu…”
“Cuối cùng Tiểu Điềm Cảnh cũng chịu đựng đủ rồi à?”
“…”
Thấy anh im lặng, Lộ Hàng sửng sốt: “Không phải chứ, tôi chỉ nói bừa thôi… Tiểu Điềm Cảnh trở mặt với cậu thật sao?”
“Không có.” Hướng Hoài Chi hơi hối hận vì đã hỏi anh ta: “Thôi, xem như tôi chưa hỏi.”
Có lẽ do anh cả nghĩ quá, thật ra Cảnh Hoan cũng chẳng nói gì, chỉ buồn ngủ nên gõ thêm vài chuỗi dấu chấm than thôi.
Nhưng tại sao buồn ngủ mà không nói thẳng, cứ nói mình…
Lộ Hàng nhìn ra được chút gì đó từ vẻ mặt anh, bèn nhướng mày cười.
Hướng Hoài Chi đã miễn cưỡng dừng đề tài, anh ta cứ phải nói thêm vài câu: “Tình huống lúc nãy cậu nói rất rõ ràng mà.”
Quả nhiên, Hướng Hoài Chi hỏi: “Rõ ràng gì?”
“Theo đuổi nản quá rồi, mệt mỏi quá, không yêu nữa.”
“?”
“Lòng yêu thích của con người cũng có giới hạn, không được đáp trả, thì giới hạn đó sẽ ngày càng ngắn đi.” Vẻ mặt Lộ Hàng trở nên trầm ngâm: “Không ai bằng lòng làm con chó xun xoe bợ đỡ cả đời, cậu phải dỗ dành đi.”
Hướng Hoài Chi nghe không hiểu, nhưng anh cảm thấy lời Lộ Hàng nói chẳng tốt lành gì.
Anh nhíu mày: “Cậu mới là chó.”
Lộ Hàng: “?”
Lộ Hàng: “Đó chỉ là từ ví von thường dùng thôi, tôi không mắng Tiểu Cảnh Cảnh là chó.”
Hướng Hoài Chi: “Cậu hôi quá, tắm rửa đi.”
Lộ Hàng: “… Thôi được thưa ông.”
Lộ Hàng cầm khăn vào phòng tắm, nghĩ bụng, đúng đúng đúng, Tiểu Điềm Cảnh không phải chó xun xoe cậu, tôi cmn mới là chó.
.
Hôm sau, mới sáng sớm Cảnh Hoan đã thức dậy.
Cậu cầm điện thoại theo quán tính, định gửi câu chào buổi sáng cho Tâm Hướng Vãng Chi, nào ngờ mở WeChat ra thì nhận được tin của chị họ.
Chị: (ảnh) Hoan Hoan thích không?
Trong ảnh là đôi giày chơi bóng, màu sắc bắt mắt, kiểu dáng cực ngầu.
Tiểu Cảnh Nè: Thích!
Chị: Thích là được, không uổng công chị sáng sớm đã xếp hàng mua cho em (đắc ý)
Chị: Ava và tên WeChat của họ là sao, chị tìm trong danh bạ cả buổi trời mới tìm ra em đó (cười khóc)
Tiểu Cảnh Nè: … Không có gì, em chơi trò Thách thức và Sự thật thôi mà. Chị đã cất công xếp hàng mua cho em sao?
Chị: Chứ gì nữa, xếp hàng tới nỗi chân mỏi rã rời. Chẳng phải sắp đến sinh nhật em rồi đó ư, chị gửi về nước cho em nhé.
Tiểu Cảnh Nè: ? Chị không về à?
Chị: Cần thêm một thời gian nữa, chị tìm được công việc bên này rồi.
Còn nói chào buổi sáng, chào con khỉ.
Cảm xúc khó chịu ngày hôm qua quay trở lại, Cảnh Hoan mắng thầm trong bụng vài câu, tức giận nhấn nút nguồn thoát màn hình, vén chăn rời giường.
Hôm nay Tâm Hướng Vãng Chi và Lộ Điều Điều có tiết cả ngày, Cảnh Hoan không biết họ có phải sinh viên đại học thật không, nhưng đúng là mỗi sáng thứ Sáu hai người này đều không xuất hiện trong game.
Cảnh Hoan đăng nhập Cửu Hiệp, vừa vào đã thấy người bên cạnh mặc ngoại trang mới lắc lư trước mặt mình.
Cuối cùng Cảnh Hoan đã thấy hơi hối hận. Hôm qua có tức giận đến mấy chăng nữa cũng không nên trả lại bộ ngoại trang chứ.
Thế là lãng phí một cơ hội ‘làm tiền’ của Tâm Hướng Vãng Chi rồi.
Nghĩ thế nhưng cậu thật sự không để tâm ngoại trang mới. Cậu nhấp chuột đi đến chỗ người truyền tống vào thành chính, định làm nhiệm vụ ngày.
Chỗ người truyền tống vào thành chính luôn là nơi sôi nổi bậc nhất trong Cửu Hiệp, mọi người thích bày sạp ở đây, thích treo máy ở đây, càng thích tổ đội ở đây.
[Cận] Yêu Cuộc Sống Yêu Giai Giai: Phó bản Đại Náo Thiên Cung, ai làm +++ đoàn của tôi, cấp bậc 120-130, tốt nhất là DPS!
[Cận] Vểnh Lắc: Tìm ông xã, tôi bị cuồng giọng nói, mong có một anh trai giọng hay, tương tác vui vẻ có thể mở wc~~ (hôn gió)
[Cận] Lạc Tể: Phó bản Núi Kỳ Lân +, Hồ Tiên Động vào nào.
[Cận] Lạc Tể: Phó bản Núi Kỳ Lân +, Hồ Tiên Động vào nào, môn phái khác không cần +, không thu phí vào.
Người tên Lạc Tể đã thu hút được sự chú ý của Cảnh Hoan.
Phó bản Núi Kỳ Lân là phó bản năm người, chẳng những quá trình đánh rườm rà, còn cần một trăm vàng mới được vào phó bản, thông thường mỗi thành viên sẽ ra hai mươi vàng.
Thật ra phần thưởng của phó bản này không tốt, thậm chí còn kém nữa, những người chơi đánh phó bản này chỉ với một mục đích: ra boss ẩn.
Giết boss ẩn sẽ rơi nguyên liệu hiếm, lúc phó bản này vừa ra, mấy người chơi đua nhau đánh, sau đó đã rút lui bởi tỷ lệ ra boss. Đa số người chơi đều chẳng được thấy hình dáng boss ẩn trông như thế nào nữa.
Dần dà thì không còn ai đánh phó bản này.
Cảnh Hoan hứng thú là vì đúng lúc cậu đang cần nguyên liệu hiếm mà phó bản này rơi ra.
Nhưng suy nghĩ đó vừa xuất hiện đã bị xua đi, tay thối như cậu thì nên ngoan ngoãn tiêu tiền mua cho bớt việc.
Trong game, Tiểu Hồ Tiên quay đầu định rời đi.
[Lạc Tể mời bạn vào đội. Có. Không.]
[Lạc Tể thiết lập bạn làm đối tượng nhắn riêng.]
[Riêng] Lạc Tể: Đánh không, không thu phí vào của cậu.
[Riêng] Tiểu Điềm Cảnh: … Thôi, không may mắn vậy đâu.
[Riêng] Lạc Tể: Không thử sao biết? Trong đội toàn DPS mạnh, đánh nhanh lắm.
[Riêng] Tiểu Điềm Cảnh: Tại sao các cậu chỉ cần Hồ Tiên Động vậy.
[Riêng] Lạc Tể: Phong ấn được buff được, tiện lợi.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Hoan nghe nói dẫn Hồ Tiên Động đánh phó bản là “tiện lợi”.
[Riêng] Lạc Tể: Đánh không, chỉ một tiếng đồng hồ thôi.
Cảnh Hoan nghĩ, dù sao thì bọn Lộ Điều Điều đến chiều mới về, lát nữa cậu làm nhiệm vụ ngày cũng được.
Thế là nhấp đồng ý, vào đội.
Sau khi vào phó bản, cậu tiện tay mở danh sách thành viên đội ra xem.
Người khác thì cậu không biết, nhưng cậu biết Hiệp Khách cầm song đao trong đội.
Tên Yêu Mạch Mạch Nhất, là DPS đứng thứ hai bảng xếp hạng Cao thủ.
Như Lạc Tể nói, quả thật trong đội không có buff, em gái duy nhất tên Tiểu Mạch, chơi bên nhánh phép.
Cảnh Hoan nhìn chằm chằm loli tên Tiểu Mạch hồi lâu, cứ cảm thấy đối phương hơi quen, nhưng cả buổi trời vẫn chẳng nhớ ra từng gặp ở đâu.
Năm người nhanh chóng vào phó bản, Cảnh Hoan vốn chuẩn bị tinh thần nằm cho qua, nhưng chuyển màn hình game rồi mới thấy không ổn.
Bấy giờ trên tay hai người Yêu Mạch Mạch Nhất và Tiểu Mạch đều trống trơn, chẳng cầm vũ khí gì cả.
[Đội] Tiểu Mạch: Vũ khí của tôi và ông xã hết độ bền rồi, không dùng được, xin lỗi nhé.
Phái DPS không có vũ khí, sát thương đánh ra còn chẳng bằng một nửa bình thường.
Nhưng quá trình tăng độ bền của trang bị tím rất phiền, bây giờ đi thì chắc chắn không kịp.
[Đội] Yêu Mạch Mạch Nhất: Không sao, cứ đánh vậy đi, chậm chút thôi, hơn nữa chẳng phải trong đội có Hồ Tiên Động à?
Tốc độ giết quái chậm nghĩa là sát thương mà họ phải chịu từ quái nhỏ sẽ tăng cao, gánh nặng trên vai buff càng lớn hơn.
Cảnh Hoan hoang mang, cậu vốn định vào nằm cho qua mà, sao lại thành khổ sai rồi?
[Đội] Yêu Mạch Mạch Nhất: Dù sao cậu cũng là người được miễn phí vào, tốn công sức một chút cũng được mà nhỉ.
Thấy câu này, Cảnh Hoan bất giác nhíu mày.
Cậu vốn được đội trưởng khuyên vào, sao giờ lại trở thành mình vì tiết kiệm tiền nên mới vào đội?
Nhưng chỉ đánh phó bản thôi, Cảnh Hoan cũng không so đo nhiều.
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: 1
Bấy giờ,