Lộ Hàng cũng từng thấy Hướng Hoài Chi đỏ mặt, mỗi lần chơi bóng xong ai mà chẳng có khuôn mặt ửng đỏ chứ.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy sắc đỏ lan thẳng ra hai mang tai như vậy.
Anh ta cầm trà sữa, nghĩ cả buổi trời, đoạn hỏi với vẻ gợi đòn: “Đừng nói cậu vừa xem ‘phim heo’ nhé?”
Hướng Hoài Chi lười nhấc mi mắt lên: “Cút.”
Lộ Hàng bật cười: “Đùa thôi mà, giải quyết xong chuyện của Tiểu Cảnh Cảnh rồi à?”
“Ừ.”
“Giải quyết kiểu gì?”
“Giết.”
“Giết…” Lộ Hàng ngồi vào trước bàn máy tính, nghe thế sửng sốt: “Giết, giết rồi? Giết ai rồi?”
Hướng Hoài Chi uống xong nửa ly nước, tiếp tục rót đầy lại: “Yêu Mạch Mạch Nhất.”
Lộ Hàng ngớ người.
Chuyện Hướng Hoài Chi bùng tiết vì Tiểu Điềm Cảnh đã khiến anh ta ngạc nhiên, ấy vậy mà còn giết người giúp cô ấy?
Anh ta và Hướng Hoài Chi chơi game chung lâu thế rồi, chỉ thấy Hướng Hoài Chi giết hai người.
Một là Tiên Manh Manh, người còn lại là Yêu Mạch Mạch Nhất.
Giết cả hai người đều vì Tiểu Điềm Cảnh.
Vẻ mặt Lộ Hàng phức tạp, một lúc sau mới vỡ lẽ: “Hướng Hướng, thì ra cậu… thật sự thích kiểu như Tiểu Cảnh Cảnh à?”
Hiểu luôn.
Đã tìm ra nguyên nhân vì sao bạn cùng phòng thân thương của anh ta nhiều năm không yêu đương hẹn hò.
Nói thật, thời buổi bây giờ mấy cô gái kiểu như Tiểu Điềm Cảnh đã sắp tuyệt chủng cả rồi, con gái bây giờ còn hung hãn hơn con trai nữa, tư duy cũng khó nắm bắt, người vừa õng ẹo vừa bám người còn thích làm nũng như thế thì… xung quanh Lộ Hàng cũng chỉ có mỗi mình Tiểu Điềm Cảnh thôi.
Sở thích bạn cùng phòng thân thương của anh ta cũng đặc biệt thật.
Hướng Hoài Chi nhìn cậu ta với vẻ vô cảm: “Cậu rảnh lắm à?”
“Không rảnh không rảnh.” Lộ Hàng biết điều câm mồm: “Bây giờ tôi làm xong đợt nhiệm vụ cuối cùng, sáng sớm mai chúng ta đi ‘múc’ Chiến Thần luôn!”
Hướng Hoài Chi không quan tâm anh ta, anh quay trở lại trước máy tính.
Tiểu Hồ Tiên vẫn ở trong đội không đi, bóng hai người chồng lên nhau trông thân mật vô cùng.
Vẻ bình tĩnh trên mặt Hướng Hoài Chi hơi tan vỡ, anh có chút đau đầu.
Sao anh lại gọi vậy chứ?
Khoảnh khắc thốt ra tiếng gọi ấy, bản thân Hướng Hoài Chi cũng chẳng biết trong đầu mình nghĩ gì.
Anh lớn thế này rồi, xưa giờ chưa từng gọi ai bằng xưng hô thân mật như vậy, còn là với một cậu trai nữa.
Tối, cuối cùng Lộ Hàng cũng làm xong nhiệm vụ Chiến Thần, quay về đội đánh phó bản.
“Nhiệm vụ này đúng là không dành cho con người làm.” Lộ Hàng kể khổ trong đội: “Tôi làm muốn nôn luôn, một đợt phải chạy đi tìm tận mười NPC… Mong GM có mắt cho tôi đồ thuộc tính tốt, tôi thật sự không muốn làm lần hai nữa đâu.”
Yêu Là Chia Cậu Ăn: “Vậy chắc khó lắm, hình như không ai làm một lần là được nhỉ?”
Cảnh Hoan hỏi: “Anh ơi anh giết Chiến Thần bao nhiêu lần mới ra thần binh vậy?”
Hướng Hoài Chi: “Ba lần.”
Cảnh Hoan cay cú.
Ba lần có gì khác với một lần? Biết bao nhiêu server đã mở mười năm rồi mà chưa ra thần binh lần nào kia kìa.
Lộ Hàng thấy cũng đúng: “Vậy tôi giảm chỉ tiêu, không cần ra ngay lần đầu, ba lần cũng được chứ. Lát nữa tôi đến Chùa Lan Sơn bái lạy.”
Chùa Lan Sơn là một bản đồ trong game Cửu Hiệp, đó là một ngôi chùa, bên trong có vài NPC nhiệm vụ.
Hướng Hoài Chi cười nhạo: “Bái tượng Phật hóa thân từ một đống số liệu?”
“Thành tâm thì sẽ linh nghiệm thôi, hiểu không!” Lộ Hàng đáp: “Tôi nghe nhiều người nói bái lạy ở bản đồ đó có hiệu quả thật đấy.”
Anh ta nói xong, rảnh rỗi quá bèn mở Trung tâm cá nhân lên, nó tương tự như Không gian QQ và Khoảnh khắc bạn bè vậy, có thể đăng ảnh hoặc chữ, cũng có thể thấy những dòng trạng thái của bạn bè mình, mấy bạn nữ mà Lộ Hàng quen biết đều thường đăng ảnh ở đây.
Lộ Hàng bấm like hết tất cả, vô tình lướt thấy một tấm ảnh chụp trong game.
Anh ta nhíu mày, cảm giác mình vừa nhìn thấy thứ gì ghê gớm lắm, thế là lại chậm rãi lướt ngược về.
Một lúc sau, Lộ Hàng hỏi với vẻ mặt u ám: “Hướng Hướng.”
“Nói đi.”
“Cậu còn hôn môi với Tiểu Cảnh Cảnh à?”
“…” Hướng Hoài Chi trượt tay, vị trí tấn công bị chệch đi, trường kiếm chém sượt qua mặt boss: “Đó gọi là động tác nhân vật.”
Lộ Hàng sửa đúng: “Không ngờ cậu lại làm động tác nhân vật hôn với Tiểu Cảnh Cảnh đấy.”
Hướng Hoài Chi bỏ cuộc không sửa lời nữa, anh nhíu mày: “Sao cậu biết?”
“Tiểu Cảnh Cảnh đăng lên trang chủ cá nhân rồi, cậu không thấy à?”
Hướng Hoài Chi thật sự không thấy.
Anh rất ít bạn trong game, xưa nay cũng chưa từng đăng trạng thái game, nút trang chủ cá nhân như thành vô hình.
Anh mở trang chủ cá nhân, làm mới lại, dòng trạng thái của Cảnh Hoan ở ngay trên cùng.
[Tiểu Điềm Cảnh: ヾ(≧ ≦*)ヾ Mãi mãi thích anh! (ảnh)]
Đúng là tấm ảnh mà họ hôn nhau ở Nguyệt Cung hồi chiều.
Bên dưới có rất nhiều bình luận và like, Hướng Hoài Chi lướt xuống.
[Yêu Là Chia Cậu Ăn]: Í~
[Đừng Hỏi Ngày Về]: Thôi xong, lần này đường chủ Thu Phong của tôi đã hết hẳn hy vọng. Chậc, tôi cược với người ta là cậu sẽ đổi ý, lỗ vốn rồi.
[OTP JohnJae]: Ngày Về, sao ở đâu cũng có mặt cậu vậy, sớm muộn gì cậu cũng bị Hướng thần đuổi giết thôi.
[Thu Phong]: Tiểu Cảnh, mau trả lời tin nhắn riêng của anh (mếu máo)
Hướng Hoài Chi tắt trang của Tiểu Điềm Cảnh đi, tiện tay mở của mình lên.
Tất nhiên bên trong chẳng có dòng trạng thái nào, nhưng khu bình luận lại có rất nhiều.
Tất cả đều là của Tiên Manh Manh trước đây để lại, có một ít là những lời tán tỉnh.
Hướng Hoài Chi chẳng thèm chớp mắt, nhấp “Chọn tất cả”, xóa luôn.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức chưa reo, Lộ Hàng đã hí hửng rời giường.
Anh ta không dám gọi Hướng Hoài Chi dậy, nhưng lại sốt ruột muốn đánh Chiến Thần, thế là sau khi đắn đo một lúc, anh ta bèn nhờ tiếng ly tiếng chén tiếng bàn tiếng ghế để mở một buổi trình diễn âm nhạc quy mô vừa trong phòng.
Hướng Hoài Chi choàng tỉnh bởi tiếng ồn, mày nhíu chặt.
“Cậu còn cầm ly đập lên bàn nữa, tôi sẽ ném cậu ra ngoài cửa sổ đấy.”
Lộ Hàng hắng giọng, cất tiếng hát: “Bố ơi! Bố ơi! Bố ơi! Bố tốt bụng ơi, bố tốt bụng ơi, con có một người bố tốt!”
Hướng Hoài Chi: “…”
Lộ Hàng: “Bố ơi, dậy rồi thì đánh ra thần binh giúp con nhé, con trai mua nguyên liệu hết mấy tháng rồi, chỉ mong chờ ngày hôm nay thôi ạ.”
“Tôi không có đứa con như cậu.” Hướng Hoài Chi nâng tay che mắt: “Giờ là mấy giờ?”
“Chín giờ rồi thưa bố.”
“Sớm vậy, bây giờ cậu lên cũng không có ai.”
“Có mà bố.” Lộ Hàng cười hì hì: “Con đã gửi tin WeChat gọi họ dậy rồi.”
“…” Hướng Hoài Chi từ tốn mở mắt: “Gọi dậy hết rồi?”
“Đúng vậy bố à.”
Hướng Hoài Chi nói lời tận đáy lòng: “Cậu đúng là thất đức.”
“Sau này họ có chuyện gì, dù sáng sớm hay tối muộn con cũng sẽ là người đầu tiên đến hiện trường!”
Hướng Hoài Chi lười nói thêm với anh ta, anh sờ soạng bên cạnh gối đầu, mở điện thoại lên.
Quả nhiên, phía trên có hai dòng tin nhắn.
Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi, anh dậy chưa?
Tiểu Cảnh Nè: (dụi mắt)
Hướng Hoài Chi đáp bừa một câu, chịu đựng cơn buồn ngủ rồi vén chăn đứng dậy, xuống giường đánh răng rửa mặt.
Lúc anh đăng nhập, bốn người kia đã có mặt trong đội.
Nếu tìm người giúp đỡ thì tất nhiên Lộ Hàng phải ra thuốc, anh ta nói: “Hướng Hướng, cậu nói xem lát nữa mọi người chia ra mang những thứ thuốc nào, để tôi ném cho họ.”
Sau khi chia thuốc xong, Hướng Hoài Chi hỏi: “Thu Phong dùng thuộc tính gì?”
“Sức chịu đựng và tỷ lệ phong ấn chính xác.” Thu Phong đáp.
“Đổi thành tốc độ di chuyển và phong ấn, chúng ta đủ buff.” Hướng Hoài Chi liếc nhìn Tiểu Hồ Tiên bên cạnh mình: “Tiểu Điềm Cảnh lấy gì?”
“Lấy…” Cảnh Hoan còn mang giọng ngái ngủ: “Tốc độ di chuyển và phong ấn.”
“Ừ.” Hướng Hoài Chi nói: “Bắt đầu đánh, nghe tôi chỉ huy, giết sớm nghỉ sớm.”
.
Một giờ chiều, diễn đàn Cửu Hiệp xuất hiện một bài viết, chưa được mấy phút đã được các người chơi tương tác trở thành bài “hot”.
[Đội Tâm Hướng Vãng Chi của Kính Hoa Thủy Nguyệt, 62 phút đánh bại Chiến Thần, lần nữa lập kỷ lục mới, đính kèm video.]
Trong phòng cafe internet.
Cảnh Hoan nằm nhoài lên bàn, vừa ngáp vừa nghe hai người Lục Văn Hạo và Cao Tự Tường nói.
Lục Văn Hạo hô lên đầy kinh ngạc: “Đệt, combo này của Hướng thần… combo 7 chiêu luôn, mẹ nó đánh sao ra được vậy??”
Cao Tự Tường: “Hai Thuật Sĩ này cũng giỏi ghê, có thể thấy tỷ lệ phong ấn chính xác được dồn rất cao, quái nhỏ đều bị họ khống chế đứng im cả.”
“Nhưng tôi cảm thấy vẫn là Hồ Tiên Động mạnh, cậu xem cô ấy trúng được mấy đòn sát thương đâu? Giữ được phản ứng như vậy trọn sáu mươi phút là ghê gớm lắm đấy.” Nói đoạn, Lục Văn Hạo nhíu mày: “Nhưng sao Huyết Trì của cô ấy lại chỉ cho mỗi Hướng thần vậy? Những người còn lại đều nhờ Phổ Đà buff hết.”
“Hồ Tiên Động vốn không xem như buff, cô ấy phong ấn cũng chính xác, mỗi đợt quái đặc biệt ra đều là cô ấy khống chế, có lẽ nhiệm vụ của cô ấy là quái nhỏ đặc biệt, buff Hướng