Cảnh Hoan ngồi trên chiếc ghế dài ngoài rìa sân, suýt đã bị bóng đập trúng đầu.
May mà Cao Tự Tường phản ứng nhanh vươn tay đỡ bóng giúp cậu, đoạn quay đầu nói với Lục Văn Hạo: “Cậu cẩn thận chút, nhỡ đập trúng cậu ấy thì sau này phòng ký túc xá chỉ còn mỗi mình tôi ở thôi đấy.”
Lục Văn Hạo thở hổn hển: “Cậu yên tâm, dù tôi bị Hoan Hoan giết chết, hóa thành ma cũng sẽ nhớ đường về ký túc xá mà.”
Cảnh Hoan hoàn hồn, mặt tỉnh rụi: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt, các cậu đừng hễ mở miệng ra là ma với quỷ.”
“Ngày lành tháng tốt?” Cao Tự Tường nhăn mặt suy nghĩ cả buổi trời, sau khi chắc chắn hôm nay không phải lễ lộc gì mới hỏi: “Ngày gì?”
“Dương lịch 17 tháng 10, kỵ động thổ, ngày lành để cưới hỏi.” Dứt lời, Cảnh Hoan đứng dậy, phủi bụi trong lòng bàn tay đi: “Tôi về đây.”
“Đừng mà, tôi còn định hẹn đấu bóng với phòng bên cạnh nữa.” Cao Tự Tường cuống quýt gọi cậu lại: “Chơi xong hẵng về, dù sao hôm nay cũng đâu có bài tập gì làm.”
Cảnh Hoan lắc đầu: “Bận.”
Lục Văn Hạo đã quen: “Sao, lại gấp về xem giải à?”
Cảnh Hoan nhíu mày, đáp thật: “Hôm nay không phải.”
Nói ra chắc cậu không tin.
Bố đây gấp về gả cho người ta đấy.
Trên đường về nhà, Cảnh Hoan lại không kìm được nhớ đến chuyện đêm qua.
Khi Tâm Hướng Vãng Chi hỏi cậu muốn khi nào kết hôn, cậu đã ngẩn tò te tận mười giây không nói chuyện.
Sau đó… Tâm Hướng Vãng Chi trực tiếp dắt cậu đến Từ Đường Nguyệt Lão luôn.
Thấy dòng chữ “Bạn có bằng lòng kết duyên vợ chồng với Tâm Hướng Vãng Chi không” nhảy ra trong giao diện game, cậu giật mình suýt làm đổ ly nước trên bàn.
Cậu đã nhấp “Không bằng lòng”.
Đùa à, cậu liều mình theo đuổi suốt mấy tháng trời, bỏ luôn mặt mũi chỉ để khiến Tâm Hướng Vãng Chi mất sạch thể diện, tự kỷ cả đời đấy.
Khó khăn lắm mới gạ gẫm được, anh bảo tôi năm giờ sáng kết hôn với anh á?
Khách khứa không một ai, kết hôn cho không khí coi à?!
Thế nên cậu uyển chuyển ngỏ ý, rằng đây là lần đầu tiên mình kết hôn trong game, không muốn qua quýt cho xong chuyện, giọng điệu tủi thân biết mấy.
Tâm Hướng Vãng Chi nghe rồi trầm ngâm một lúc, trả lời đã hiểu.
Bây giờ Cảnh Hoan nhớ lại còn có cảm giác như trong mơ.
Lời cậu nói đêm qua chỉ là một câu hời hợt vô ý mà thôi, không phải cầu hôn thật.
Ấy vậy mà Tâm Hướng Vãng Chi lại đồng ý.
Sao Tâm Hướng Vãng Chi đồng ý rồi!
… Tại sao Tâm Hướng Vãng Chi lại đồng ý chứ?!
Cảnh Hoan nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu nổi.
Chẳng lẽ đêm qua mình đã nói gì đó lay động được trái tim của tên đàn ông khốn nạn sao???
Thật lâu sau vẫn chẳng ra được kết luận, Cảnh Hoan quả quyết bỏ cuộc, cầm điện thoại gửi tin nhắn.
Hướng Hoài Chi đang tắm, nghe tiếng điện thoại rung, anh dừng động tác, xoay người với khăn lau tay, sau đó mở khóa màn hình.
Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi (///v///) tân nương của anh tan học rồi nè.
Tầm mắt Hướng Hoài Chi cứ quanh quẩn mãi trên hai chữ nọ, một lúc sau mới trả lời.
Hướng: Ừ.
Tiểu Cảnh Nè: Thế còn tân lang của em đang làm gì đó đó! (xoa tay)
Hướng: Tắm.
Tiểu Cảnh Nè: (đỏ mặt) Vậy anh tắm trước đi! Em sắp về đến nhà rồi.
Hướng Hoài Chi tắm xong, khăn vắt hờ trên vai, ngọn tóc còn đang nhỏ nước tí tách.
Anh thuận tay kéo một bên khăn lên lau tóc mình, tay kia trả lời tin nhắn, vừa ngước mắt thì bắt gặp Lộ Hàng đang hốt hoảng thu nhỏ trang mạng.
Một giây trước khi anh ta thu nhỏ, Hướng Hoài Chi đã thấy hình bản đồ game quen thuộc.
Anh đi đến bên cạnh Lộ Hàng: “Đang xem gì vậy?”
Lộ Hàng đáp ngay tắp lự: “Không có gì, hóng chuyện trên diễn đàn thôi!”
Hướng Hoài Chi nhướng mày thật khẽ: “Hóng chuyện của tôi?”
“…” Lộ Hàng hắng giọng: “Sao có chuyện đó được?”
Hướng Hoài Chi hiểu ngay: “Mở ra tôi xem.”
Lộ Hàng do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở trang mạng ra.
Hướng Hoài Chi không nhìn nhầm, tấm hình mà chủ thớt đăng chính là ảnh chụp trong game của anh và Cảnh Hoan đêm qua, hai người tổ đội đứng trước mặt Nguyệt Lão, tựa sát vào nhau.
Hướng Hoài Chi lăn chuột xuống, càng xem, mặt càng đanh lại.
Lộ Hàng không nói dối, quả thật chẳng ai bàn ra tán vào chuyện của anh cả.
Bởi nguyên bài này đều đang châm chọc Tiểu Điềm Cảnh.
#4: Sao hai người này lại ở Từ Đường Nguyệt Lão? Đừng bảo là định kết hôn nhé? Cuối cùng Tiểu Điềm Cảnh cũng tán được Tâm Hướng Vãng Chi sao???
#5: Tán con khỉ, chưa kết hôn, Tiểu Điềm Cảnh ngày nào cũng đú đởn bám mông, quen rồi.
#11: Mà này, tôi thấy con gái con lứa sao lố lăng quá vậy, vì một thằng con trai mà bỏ hết mặt mũi, nhìn vào biết ngay nhà không biết cách dạy rồi.
Những lời phát ngôn kiểu vậy có hơn sáu mươi cái.
Lộ Hàng cảm nhận rất rõ cơn giận của người bên cạnh, vội an ủi: “Ôi dào, diễn đàn là vậy đấy, cậu cũng biết mà, không cần xem là thật đâu.”
Hướng Hoài Chi đứng thẳng người, sức lau tóc mạnh hơn: “Diễn đàn luôn nói cậu ấy như vậy?”
Lộ Hàng nghệch mặt giây lát mới hiểu “cô ấy[1]” là đang chỉ ai: “Cũng không phải toàn là như vậy, tất nhiên cũng có nói chuyện khác.”
[1] Tiếng Trung từ cậu ấy (他) và cô ấy (她) đọc giống nhau.
Hướng Hoài Chi hỏi: “Còn nói gì.”
“Nói…” Lộ Hàng ấp a ấp úng.
Hướng Hoài Chi hiểu ngay, anh không gặng hỏi nữa, xoay người đi đến trước máy tính.
Sáng nay anh đã đổi rất nhiều vàng trong khu giao dịch, bấy giờ tiền trong acc quá đầy, con số đó xuất hiện ở bất kỳ server nào cũng có thể ngay lập tức nhảy thẳng lên đứng đầu bảng xếp hạng Phú hào.
“Lộ Hàng.” Anh gọi.
Lộ Hàng vừa trò chuyện với bạn bè vừa đáp: “Hả?”
“Kết hôn ngoài tiệc mừng, kiệu hoa, pháo hoa ra,” Hướng Hoài Chi nói giọng thản nhiên, “còn quy trình nào cần được sắp xếp không?”
“Này thì cậu hỏi đúng người rồi đấy!” Lộ Hàng xắn tay áo định khoe mẽ một phen, nhưng lời vừa đến bên môi, bỗng thấy có gì đó sai sai.
Anh ta chậm chạp quay đầu, mặt đầy bàng hoàng: “Khoan… cậu, cậu hỏi chuyện này làm gì?!”
*
Cảnh Hoan vừa đăng nhập, tin nhắn bạn bè đã nhấp nháy.
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Đứng tại chỗ chờ tôi.
Không bao lâu sau, Tâm Hướng Vãng Chi xuất hiện bên cạnh cậu.
Sau khi vào đội của anh, Cảnh Hoan vừa định nói lời chào thẹn thùng.
[Tâm Hướng Vãng Chi cho bạn Trâm Bích Ngọc x1]
Cảnh Hoan mở ra xem, đực mặt luôn.
Đồ tím, hơn nữa còn là đồ tím có thêm thuộc tính, giá thấp thấp nhất ngoài thị trường cũng phải năm chữ số.
“Anh ơi?” Cậu hoang mang hỏi: “Cái này là gì…”
Hướng Hoài Chi nói ngắn gọn: “Sính lễ.”
“…”
Cảnh Hoan ngây ra như phỗng.
Một là vì trang bị này thật sự quá đắt, hai là cậu chưa chuẩn bị của hồi môn.
Dường như Hướng Hoài Chi đoán được suy nghĩ của cậu: “Đồ bán rẻ mua lúc dạo phố, dùng làm quá trình.”
Đậu.
Xíu xiu cảm giác hổ thẹn chẳng to bằng đầu ngón tay của Cảnh Hoan bỗng chốc tan biến luôn.
Bày sạp trong game, cao nhất chỉ được 999 vàng thôi, món nào giá cao hơn phải treo trong khu giao dịch, ngoan ngoãn nộp phí giữ hộ cho Cửu Hiệp.
Nếu thứ này mua được lúc dạo phố, thì đúng là hời to.
“Cảm ơn anh, nhưng… em vẫn chưa kịp chuẩn bị của hồi môn.”
Thấy giọng mình chưa đạt lắm, Cảnh Hoan bèn đăng thêm một đống biểu tượng mặt khóc trong game.
Hướng Hoài Chi: “Không cần, cậu nhấp đồng ý là được.”
Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến Từ Đường Nguyệt Lão.
Một lần nữa đứng trước mặt Nguyệt Lão, Cảnh Hoan vẫn có cảm giác mơ hồ.
Cậu vô thức nín thở, chuẩn bị sẵn tinh thần.
Chờ mãi mà khung đối thoại của Nguyệt Lão vẫn chẳng xuất hiện, kênh trò chuyện im ắng vô cùng.
Tim Cảnh Hoan hẫng một nhịp, thôi xong, chẳng lẽ tên đàn ông khốn nạn tự dưng hối hận sao?
Cậu không nhịn được liếm môi, vừa định mở miệng hỏi, chợt thấy tin nhắn WeChat nhấp nháy ở góc dưới bên phải.
Tâm Hướng Vãng Chi: Năm giờ tôi kết hôn, mọi người rảnh thì đến chung vui, cảm ơn.
Tin nhắn vừa xuất hiện, nhóm bang vốn đang sôi nổi bỗng chốc an tĩnh lạ thường.
Không biết đã bao lâu, cuối cùng mới có phản ứng.
Đừng Hỏi Ngày Về: Gì nhỉ… tôi chỉ hỏi bừa một câu thôi… Đối tượng kết