Bất kể là kẻ tồi tệ hay tên đàn ông khốn nạn, ván đã đóng thuyền rồi, điều đáng mừng duy nhất của Cảnh Hoan bây giờ là chưa yêu cầu Tâm Hướng Vãng Chi kết hôn Bạn Đời Trọn Kiếp.
Không thì dù cậu có mười cái mạng cũng chẳng đền nổi.
Nghĩ thôi đã sợ!
Cậu lại được đưa về bản đồ mà mình vừa lên mạng ban nãy.
Lúc đó đi gấp quá không nhìn kỹ, bây giờ vào nhà mới phát hiện đồ dùng bên trong đã biến mất cả rồi.
Thật ra việc kéo Tâm Hướng Vãng Chi vào nhà nhỏ tồi tàn nghe rất đuối lý, ai cũng biết Cửu Hiệp sẽ không bỏ qua cơ hội ‘hút máu’ người chơi, cả người chơi chỉ thích xây nhà cũng thế.
Đơn cử như căn nhà xa hoa sang trọng của Tâm Hướng Vãng Chi nè, phong thủy tốt, mang điềm lành, ngồi thiền nghỉ ngơi trong nhà cũng được kinh nghiệm cao hơn 30% những nhà khác, nghe nói từng có cả người chơi kích hoạt kỳ ngộ trong nhà, đào được một quả trứng thú hồn hiếm. Tóm lại cái tốt đếm mãi không xuể, thi thoảng có bất ngờ nữa.
Còn căn nhà bình dân lụp xụp của cậu thì phong thủy có mấy chữ to: dễ gặp vận hạn tai ương.
Chỉ nghe tên thôi đã chẳng an lành rồi.
Nhưng ngồi thiền nghỉ ngơi trong nhà vốn được rất ít kinh nghiệm, lợi ích của con số 30% kia không cám dỗ lắm, Cảnh Hoan cũng không mấy hứng thú với hệ thống nhà ở của Cửu Hiệp nên sau khi mua acc cũng lười đổi. Điểm tốt mà căn nhà nhỏ tồi tàn này mang đến cho cậu đó là đóng vai trò như cái kho chứa vài vật dụng linh tinh.
Tâm Hướng Vãng Chi từng đến nhà cậu, nhưng vẫn đồng ý dọn sang ở cùng.
Trong đầu Cảnh Hoan đột nhiên nhảy ra một câu: lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó.
Cậu vừa định nói hay chúng ta đừng dọn nữa, chợt thấy chàng trai áo đen khom lưng xuống vác một cái túi to tướng.
Là động tác dọn nhà trong Cửu Hiệp.
Hướng Hoài Chi đối thoại với Xa Phu, hỏi cậu: “Nhà chúng ta số mấy?”
Tuy trước đây từng đến, nhưng lâu quá không còn ấn tượng nữa.
Cảnh Hoan: “… 1219.”
Đổi bản đồ, hai người đến căn nhà xập xệ.
Nhà thì nhỏ, rào chắn thì đổ nát, ngoài cửa cỏ mọc um tùm, còn xen kẽ mấy bông hoa dại trắng đong đưa trước gió trông mới hiu quạnh làm sao.
Không so sánh sẽ không đau thương.
Rõ ràng không phải lần đầu nhìn thấy căn nhà tồi tàn này, nhưng bấy giờ Cảnh Hoan vẫn vô cùng lúng túng.
Cậu hắng giọng: “Thật ra phong thủy và diện tích nhà không quan trọng, ở được là được…”
[Thật bất hạnh! Bạn vừa mở cửa thì gặp ngay thủ lĩnh sơn tặc mai phục đã lâu! Nhà bị mất 7 lượng, 1 Đạp Xuân Đồ, 1 Ghế Gỗ.]
Hướng Hoài Chi: “…”
Cảnh Hoan: “…”
Đệt.
Đường đường là thủ lĩnh sơn tặc mà cả ghế gỗ cũng trộm á?
Sơn trại các người không có ghế à???
Mọi trộm cướp trên thế giới này đều xấu hổ thay cho hành động của ngươi!!
Cảnh Hoan vội tắt thông báo hệ thống: “Lần đầu tiên em gặp chuyện này, lúc trước không có… thật đấy.”
“Ừ,” Hướng Hoài Chi nhịn cười, “không sao, quen rồi.”
Cảnh Hoan: “…”
Vào trong nhà nhỏ lụp xụp, Hướng Hoài Chi mở hành lý của mình, lấy từng vật dụng ra.
Nhà bình dân diện tích nhỏ, không thể chứa quá nhiều nên anh chỉ mang vài món thôi, mấy thứ còn lại nhét hết vào kho.
Cảnh Hoan nhìn giường gỗ mộc mạc và rèm cửa sổ rách bươm của mình bị Tâm Hướng Vãng Chi dỡ ra, ngay sau đó thay thế bằng bàn vuông gỗ lim, rèm họa tiết hoa mơ hồng rực rỡ sắc xuân, giường gỗ tử đàn xa xỉ… Cuối cùng là một màn trướng đỏ khổng lồ, nhìn vào thấy ngay chiếc giường đôi tình cảm.
Cảnh Hoan vắt óc của buổi trời mà chẳng tài nào nhớ nổi đây là chiếc giường nào ở nhà Tâm Hướng Vãng Chi.
Trong ấn tượng, hình như là chiếc giường gỗ tử đàn khắc hoa bình thường mà.
Hướng Hoài Chi: “Anh vừa mua giường.”
Cảnh Hoan hùa theo ngay: “Ôi, đẹp thật đó.”
Hướng Hoài Chi tiếp tục: “Giường cưới.”
Cảnh Hoan: “?”
Mình vừa ‘ôi’ con mẹ gì vậy!
Hướng Hoài Chi nói: “Hôm qua kết hôn có người nhắn riêng anh, hỏi anh mua không, chiếc giường này động phòng được.”
Cảnh Hoan: “…”
Bạn bán đồ ơi, bạn có bị gì không?
Anh nói thế Cảnh Hoan mới nhớ, đúng là cậu từng nghe nói về chiếc giường này.
Nó tên Giường Uyên Ương Hợp Hoan, lần đầu nghe cái tên đó, cậu đã thấy chẳng đứng đắn chút nào.
Nghe nói chiếc giường không những động phòng được, mà còn có chức năng quan trọng khác: mang thai.
Muốn sinh con trong Cửu Hiệp, chỉ cần đến cúng bái Quan Âm Cầu Tự, nhưng xác suất mang thai không cao, đôi khi người chơi bái cả năm trời cũng chẳng chuyện gì xảy ra.
Có chiếc giường này, không cần đi gặp Quan Âm Cầu Tự luôn.
Cảnh Hoan hỏi: “Giường này bao nhiêu tiền?”
Hướng Hoài Chi nói một con số.
Câu “động phòng thì thôi vậy” bị Cảnh Hoan nuốt ngược vào trong.
Mẹ!
Cái giường này làm bằng vàng à?
Sao còn cao gấp trăm lần giá căn nhà nát này của cậu nữa vậy!!
Hướng Hoài Chi hỏi: “Muốn thử không?”
“Muốn!!!”
Cũng bỏ tiền rồi, không hưởng thụ là thằng ngu!
[Phu quân Tâm Hướng Vãng Chi mời bạn động phòng.]
Cảnh Hoan nhấp đồng ý, sau đó kéo ghế, ghé sát vào trước máy tính.
Cậu muốn nhìn thật kỹ xem cảnh tượng động phòng này kinh thiên động địa cỡ nào má giá cao như vậy!
Hình ảnh chợt thay đổi, màn hình giao diện game của Cảnh Hoan trông giống sân khấu múa rối bóng, xung quanh là những tờ giấy đỏ cắt nghệ thuật, còn có chữ song hỉ (囍) lớn.
Chỗ khác biệt với múa rối bóng là nhân vật game của hai người họ không hiện rõ bên trên.
Cậu chỉ thấy hai cái bóng.
Xét về đường nét bên ngoài, có thể lờ mờ nhận ra một người là cậu, người còn lại là Tâm Hướng Vãng Chi.
Hai người nhìn nhau thắm thiết đằng sau tấm rèm trắng, Tâm Hướng Vãng Chi chậm rãi ôm Tiểu Hồ Tiên vào lòng.
Cảnh Hoan cau mày, vẻ mặt phức tạp.
Sến sẩm quá!
Ngay sau đó, chàng trai cúi đầu hôn Tiểu Hồ Tiên.
Cảnh Hoan cắn ngón cái.
Này này, sao lại hôn rồi?!
Cuối cùng, chàng trai nâng cằm Tiểu Hồ Tiên, đè Tiểu Hồ Tiên lên giường.
Màn trướng đỏ thẫm bị kéo dần xuống, và rồi, chiếc giường cưới bắt đầu rung lắc.
…
RUNG LẮC?!!!
Cảnh Hoan trợn trừng mắt, chưa kịp thoát khỏi cơn hãi hùng thì màn hình lại xuất hiện vài trái tim bé xinh chẳng biết là gì.
Cảnh Hoan trố mắt.
Đệt!
Tôi phải báo cáo vi phạm!!
Con game tình dục này!! Sao chưa bị cấm nữa!!!
“Hơi tục.” Hướng Hoài Chi xem xong đoạn phim thì đưa ra lời bình.
Cả buổi trời sau Cảnh Hoan mới tìm về giọng nói: “Ừ… Trước khi mua anh không tra tính năng của nó à?”
Tuy thứ này hiếm có, nhưng nếu lên Baidu tìm, chắc chắn vẫn có ảnh hoặc video thôi. Thông thường trước khi mua, người chơi đều sẽ lên tra thử để khỏi uổng tiền mất công.
Hướng Hoài Chi im lặng một lúc: “Không có, cảm thấy em sẽ thích.”
Cảnh Hoan: “…”
Cậu nâng tay sờ mặt mình, nghĩ bụng, thôi tiêu rồi, ngượng đỏ lựng rồi.
Cảnh Hoan, mày không phải người!
Vả lại… nếu không vì giọng nói vẫn như trước, chắc cậu đã nghi ngờ acc Tâm Hướng Vãng Chi bây giờ không phải chính chủ đang chơi.
Thường ngày cứ lạnh nhạt dửng dưng với người khác, sao kết hôn xong lại thay đổi trăm tám mươi độ luôn vậy?!
Cũng không phải thay đổi hẳn, chỉ là có vẻ như đối xử tốt với cậu quá thôi.
Song, ngẫm lại thì, hình như trước đây Tâm Hướng Vãng Chi cũng không đối xử tệ bạc gì với cậu cả.
Đầu Cảnh Hoan rối