Bố mẹ Cảnh Hoan đều cuồng nhiệt với công việc, mẹ lại càng nghiêm túc hơn, nhưng ngoài công việc ra, hai vợ chồng cũng không bỏ bê con cái, thậm chí năm nào cũng sẽ dành vài kỳ nghỉ để du lịch cùng gia đình.
Sau khi Cảnh Hoan lên đại học, thời gian sum vầy của cả nhà ít đi nhiều, học kỳ này chỉ gặp mặt qua những cuộc gọi video mà thôi, nên người luôn lạnh nhạt như mẹ Cảnh cũng không nhịn được lải nhải thêm vài câu.
Mẹ Cảnh nhíu mày nhìn cậu: “Sao ăn mặc phong phanh vậy?”
“Ba món, đủ rồi.” Cảnh Hoan đáp: “Đi thôi, con mời bố mẹ ăn cơm.”
Bố Cảnh nghe thế bật cười, gật đầu: “Được.”
“Muốn ăn gì ạ?” Cảnh Hoan hỏi.
Mẹ Cảnh nói: “Cứ ăn tiệm con thường ăn nhất.”
Tất nhiên Cảnh Hoan sẽ không dẫn bố mẹ đến tiệm gà om nấm mười mấy tệ một phần, cậu nghĩ ngợi một lúc, quyết định vào tiệm cơm Quảng Đông gần đây.
Xoay người lại, bắt gặp tầm mắt của Hướng Hoài Chi.
Cảnh Hoan nhướng mày vì bất ngờ, miệng vẫn giữ nụ cười, thậm chí lúc đi ngược về còn dừng lại cạnh anh.
“Anh, chẳng phải anh định mua đồ à?”
Hướng Hoài Chi lẳng lặng đứng đó, nhìn hết người này sang người nọ trong mấy giây.
Giống quá.
“Ừ, đi ngay.” Anh gật đầu với hai người phía sau, “Cháu chào chú, chào dì ạ.”
Mẹ Cảnh nhoẻn miệng cười: “Chào cháu, cháu là bạn cùng lớp của Cảnh Hoan à?”
“Mẹ, đây là đàn anh khóa trên của con, Hướng Hoài Chi.” Cảnh Hoan không thích nghe những lời khách sáo, cậu vội xen ngang: “Anh, đây là mẹ em…”
“Mẹ ruột sao?” Hướng Hoài Chi hỏi.
Không khí bỗng chốc lắng đọng.
Bấy giờ Hướng Hoài Chi mới nhận thấy câu hỏi của mình hơi lạ.
Anh mím môi vừa định xin lỗi, mẹ Cảnh đã bụm miệng cười phì.
“Là mẹ ruột…” Cảnh Hoan cũng bật cười, “Đây là bố em, bố ruột!”
Hướng Hoài Chi cụp mắt nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau của đôi vợ chồng, lát sau mới cất lời: “Xin lỗi, vì hai chú dì còn trẻ quá.”
Trò chuyện vài câu, Cảnh Hoan dẫn người đi.
Hướng Hoài Chi bình tĩnh chào tạm biệt, tầm mắt vẫn đặt trên người Cảnh Hoan.
Hướng Hoài Chi cũng từng đoán có lẽ bố mẹ Cảnh Hoan đều khá giả, không thì cậu đã chẳng tiêu mấy chục nghìn tệ để mua một acc game. Chỉ là quãng thời gian này cãi nhau, nên mới không có tiền tiêu thôi.
Nhưng anh quên béng rằng trong mấy lần gặp gỡ, thứ mà Cảnh Hoan mang dưới chân đều là những đôi giày thể thao phiên bản giới hạn với những kiểu dáng khác biệt.
Như đôi giày hôm nay cậu mang, mới ra mắt hai tháng trước, muốn mua trong nước thì phải giành giật nhau, mà khoảng thời gian đó Cảnh Hoan đang chiến tranh lạnh với gia đình, phí sinh hoạt ít ỏi hai trăm tệ một tuần của cậu vốn chẳng thể mua được.
Lần trước bị Yêu Mạch Mạch Nhất đuổi giết, Cảnh Hoan tức giận, thậm chí đã mua rất nhiều trang bị tím, gộp lại cũng phải năm chữ số.
Có ai làm thêm trong cửa hàng tiện lợi mà nỡ bỏ ra mấy mươi nghìn mua trang bị trong game không?
Không phải Hướng Hoài Chi chưa từng để ý đến những việc này, thậm chí anh còn nhớ rất rõ.
Chỉ là anh không suy nghĩ theo chiều hướng khác thôi.
Anh không ngờ Cảnh Hoan sẽ gạt mình.
Đến lúc này, anh đã nghĩ không ra nguyên nhân vì sao Cảnh Hoan gạt mình nữa.
Một lúc sau, Hướng Hoài Chi rời mắt về, xoay người đi vào trường.
*
Dùng bữa chung với bố mẹ xong, Cảnh Hoan mang trà sữa về nhà.
Sau khi để trà sữa vào tủ lạnh, cậu cầm điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm thảo luận phòng ký túc xá.
Tiểu Cảnh Nè: @Cao Tự Tường, mẹ cậu nhờ mẹ tôi mang dưa chua đến cho cậu, một hũ lớn luôn, chừng nào cậu rảnh thì qua lấy nhé?
Cao Tự Tường: Gì? Dì đến rồi à?? Sao cậu không nói với tôi, tôi mời họ ăn bữa cơm.
Tiểu Cảnh Nè: Thôi được rồi, chỗ khỉ ho cò gáy này có gì mà mời.
Lục Văn Hạo: Chậc, vậy cậu cũng phải báo một tiếng chứ, Tường Nhi thường nói với tôi mẹ cậu đẹp lắm, tôi luôn muốn được gặp mặt đây.
Tiểu Cảnh Nè: Cậu muốn được gặp nắm đấm của bố tôi không?
Lục Văn Hạo: Pái pai
Cao Tự Tường: Nhưng sao họ lại đến vào lúc này.
Cảnh Hoan cười nhạo, nằm vắt chân trên sofa, chụp thứ mình vừa được tặng, gửi vào nhóm.
Tiểu Cảnh Nè: Cũng không có gì, chỉ đến tặng quà sinh nhật cho tôi thôi. (ảnh)
Trong ảnh là một chiếc chìa khóa xe có logo màu xanh lam.
Cao Tự Tường: ?
Lục Văn Hạo: ???
Hai người cùng gõ dấu chấm chiếm đầy hai trang.
Cảnh Hoan cầm điện thoại xem, vui như mở cờ trong bụng.
Cao Tự Tường: Rồi xe đâu?! Để ở đâu?
Tiểu Cảnh Nè: Hầm xe trong nhà.
Lục Văn Hạo: Xe không ở đây, chìa khóa thôi có ích gì.
Tiểu Cảnh Nè: Treo trên dây nịt giả ngầu được không?
Lục Văn Hạo: Cút, cậu mà mang chìa khóa ra cửa, tôi theo họ cậu luôn.
Tiểu Cảnh Nè: Cậu muốn nhân dịp này để được theo họ tôi, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đâu.
Gửi câu này xong, Cảnh Hoan ném chìa khóa lên bàn.
Đúng là cậu sẽ không mang thứ này ra cửa, nói trong nhóm cũng chỉ đùa vui thôi.
Nhà ba người trong ký túc xá bọn cậu đều khấm khá, không ai thiếu mấy con xe BMW này cả, ban nãy tỏ vẻ khoa trương như thế cũng chỉ vì hùa theo cậu.
Cao Tự Tường: Năm nay định ăn mừng sinh nhật kiểu gì?
Tiểu Cảnh Nè: Không ăn mừng, hai mươi mấy tuổi rồi còn mừng sinh nhật nữa?
Cao Tự Tường: Hai mươi mấy tuổi không mừng sinh nhật, để tới bảy mươi tuổi mừng thọ luôn hả??
“…”
Cảnh Hoan gõ chữ với vẻ lười nhác.
Tiểu Cảnh Nè: Cho ý kiến đi.
Lục Văn Hạo: Tôi nghe nói bên Lâm Bắc mở khu du lịch nông thôn đó, đồ ăn