Hôm sau, Hướng Hoài Chi choàng tỉnh bởi tiếng ồn của Lộ Hàng.
“Chuyện này mình tôi không quyết định được… cậu ấy đang ngủ. Tôi đề nghị cậu cứ tìm đội sát thủ đi, chúng tôi không thể giúp…”
Hướng Hoài Chi nhìn trần nhà trắng toát, vài phút trước hãy còn đắm chìm trong giấc mộng.
Cảnh Hoan đứng trước mặt anh, lông mi khẽ run vì căng thẳng, môi mím lại như đang chờ đợi điều gì.
Hướng Hoài Chi nhắm mắt lần nữa, một lúc sau, anh ngồi dậy.
Không vội xuống giường, chỉ nâng tay vuốt tóc, đoạn cầm điện thoại xem.
Tiểu Cảnh Nè: Cảm ơn anh… Em hạ sốt rồi.
Tiểu Cảnh Nè: (quỳ lạy)
Tin nhắn được gửi vài phút trước.
Hướng: Mới dậy?
Tiểu Cảnh Nè: Không phải, em dậy lâu rồi, giờ đang ở sân bóng.
Hướng Hoài Chi nhìn đồng hồ, vứt điện thoại sang một bên, xoay người xuống giường.
Bấy giờ Lộ Hàng mới nghe thấy tiếng động, anh ta lập tức tháo tai nghe xuống: “Hướng Hướng, cậu mẹ nó cuối cùng cũng dậy, tôi sắp bị làm phiền chết rồi đây.”
Hướng Hoài Chi mang giày, đặt nhẹ điện thoại lên bàn, không ừ hử gì với anh ta.
“Cậu biết ai tìm tôi không?” Trông Lộ Hàng chẳng bị ảnh hưởng gì, vẫn tự làu bàu: “Tiên Manh Manh!”
Lộ Hàng quay đầu sang: “Cô ấy nhờ chúng ta giết người giúp cô ấy, ra giá cao lắm, gấp mấy lần giá cao nhất của đội sát thủ server chúng ta luôn! Nhưng tại sao cô ấy không liên hệ với cậu? Cứ phải nhờ tôi chuyển lời giúp.”
Hướng Hoài Chi đáp: “Chặn rồi.”
Lộ Hàng gật đầu, chẳng hề bất ngờ: “Vậy chúng ta nhận không? Năm nghìn tệ một cái đầu, người cần giết cũng gà… xem như nhặt tiền hời.”
Con số ngất ngưởng, khiến cả Lộ Hàng cũng rung rinh.
Nhưng anh ta biết, Tiên Manh Manh tìm họ không hoàn toàn là để giết người. Từ sau khi Hướng Hoài Chi đăng loa nói rõ mọi chuyện, danh tiếng của Tiên Manh Manh trở nên cực kém, nếu bây giờ đội của họ giết người giúp cô ấy, thì trong mắt người khác đó là đã mối quan hệ căng thẳng đã được hòa giải.
Hướng Hoài Chi cầm khăn đến bồn rửa mặt, để lại câu: “Tôi chưa muốn ly hôn.”
Đã chính thức sang đông, sau trận mưa hôm qua, nhiệt độ ngoài trời giảm mạnh. Sân bóng vào buổi trưa đã trở thành một nơi náo nhiệt.
Cảnh Hoan nhảy lên thật cao, úp một quả hai điểm tuyệt đẹp, sau đó mới xoay người ra sân nghỉ ngơi.
“Đệt, cậu chơi bao lâu rồi, chưa mệt à?” Lục Văn Hạo ngồi trên ghế thở dốc, “Sao, chẳng phải tối qua bệnh hả, độ kiếp xong rồi?”
Dứt lời, Lục Văn Hạo đưa nước cho cậu.
Cảnh Hoan nhìn thoáng qua chai nước, vẻ mặt kỳ lạ, nói: “Thôi, tôi không uống.”
Lục Văn Hạo sửng sốt: “Gì vậy, chê người ta à?”
Bây giờ hễ Cảnh Hoan thấy cậu ta là trong đầu sẽ xuất hiện hình ảnh trồng chuối… ấy ấy.
Chậc.
Người thời nay thề ác vậy à.
Cảnh Hoan liếm môi, rời mắt lên chân cậu ta, đổi đề tài: “Chẳng phải chân cậu bị thương à? Còn chơi bóng được sao?”
“Thương ngoài da thôi, hôm qua muốn xin nghỉ.” Lục Văn Hạo nói, “Sao, đi rồi à?”
“Tôi chơi thêm chút nữa.” Cảnh Hoan nói.
Hôm qua uống thuốc xong, cậu ngủ một mạch mười mấy tiếng đồng hồ, bây giờ chỉ cảm thấy tinh thần sáng láng, sức lực sung mãn chẳng có chỗ trút.
Hướng Hoài Chi và Lộ Hàng cùng ăn cơm trưa, ra khỏi tiệm cơm, Lộ Hàng xoa bụng, quay đầu thấy người bên cạnh đang cúi đầu nhìn điện thoại.
“Sao dạo này cậu đi đâu cũng cầm điện thoại vậy,” Lộ Hàng hứng thú dạt dào, “đàn ông kết hôn rồi có khác… Đi thôi, mua ly cà phê về phòng.”
Hướng Hoài Chi chẳng thèm ngẩng đầu: “Cậu về trước đi.”
Lộ Hàng hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
“Bận.”
Đã sắp đến giờ vào học, tòa lầu ký túc xá cứ có hết tốp này đến tốp khác đi ra.
Hướng Hoài Chi đút hai tay vào túi, tay phải nắm chặt điện thoại, lúc đi ngang siêu thị nhỏ của trường, anh nghĩ ngợi rồi xoay người vào trong.
Cảnh Hoan hơi khom lưng dẫn bóng trong tay, đang suy nghĩ xem nên đột phá hàng thủ hay ném quả ba điểm tại chỗ.
Vì không phải thi đấu nên các đồng đội đều chơi với tâm thế thoải mái, chàng trai phòng thủ đứng thẳng người, không như đang chơi bóng mà giống đang xem phim hơn.
Chàng trai cười bảo: “Cảnh Hoan, hôm nay cậu chơi lâu thế?”
Cảnh Hoan thở hổn hển, đáp: “Chơi thêm chút nữa rồi đi.”
“Này, cậu và đàn anh năm ba kia là sao vậy?”
Tay Cảnh Hoan dừng lại, nhìn cậu ta.
Chàng trai nọ vẫn đùa bằng ngữ điệu vui vẻ: “Sáng nay đi học, cô gái ngồi sau lưng tôi cứ nói mãi về hai người, tôi nghe suốt cả tiết.”
Cảnh Hoan chột dạ rời mắt đi: “Bạn bè thôi, còn gì được nữa?”
Dứt lời, cậu đột phá từ bên trái, nhảy lên ném rổ.
Quả bóng xoay vài vòng trên khung, không vào.
Cậu chậc một tiếng, xoay người về phòng thủ, đoạn đối thoại nhỏ ban nãy khiến cậu phân tâm, phòng thủ mà như đi dạo vậy.
Thời tiết thế này, chảy mồ hôi cũng thấy khó chịu, gió lùa qua thôi mặt đã lạnh cóng rồi. Cảnh Hoan mím môi, hơi hối hận vì ban nãy mình đã không vượt được chướng ngại tâm lý để uống nước của Lục Văn Hạo.
Cậu nắm vạt áo, vừa định lau mồ hôi trên trán thì thấy người đứng ngoài hàng rào sân bóng.
Cảnh Hoan: “…”
Tim đập dồn dập, ma xui quỷ khiến cậu thả vạt áo xuống.
Chưa kịp chào hỏi Hướng Hoài Chi, bóng đã bị đồng đội cướp được và chuyền cho cậu, Cảnh Hoan hoàn hồn ngay tắp lự, suýt bị bóng đập vào mặt.
Cậu xoay người về ném rổ, dưới rổ chẳng có ai mà cậu còn ném không vào.
“Cảnh Hoan, quả này cũng không vào á?” Đồng đội cười hỏi cậu.
“Lỗi,” Cảnh Hoan vuốt tóc, “tôi không chơi nữa.”
Dứt lời, cậu mặc kệ những lời níu kéo của đồng đội, hối hả ra sân.
Quay đầu lại lần nữa, vị trí ban nãy đã trống không.
Cảnh Hoan nhìn chằm chằm nơi đó cả buổi trời, nhíu mày ngờ vực.
Chẳng lẽ cậu bị hoa mắt?
“Hoan Hoan, đang nhìn gì đó?” Lục Văn Hạo gọi cậu.
Cảnh Hoan rời mắt về: “Không có gì, chắc nhìn nhầm… Cậu có giấy không?”
Lục Văn Hạo ngước đầu nhìn cậu với vẻ khó hiểu: “Giấy? Cậu muốn làm gì?”
“Lau mồ hôi.”
Lục Văn Hạo bật cười: “Cậu không có áo hay gì, sao tự dưng chú trọng vấn đề này vậy?”
Cảnh Hoan cảm thấy chắc mình bị chạm dây thần kinh rồi, nên mới hỏi Lục Văn Hạo.
Cách đó không xa, mấy cô gái đang rỉ tai nhau.
“Cảnh Hoan chơi xong rồi, cậu mau đi đi.”
“Mình không dám…”
“Tặng nước thôi mà có gì không dám!”
“Lúc trước có cô gái tặng nước cho cậu ấy, cậu ấy không nhận.”
“Chắc chắn cô gái đó không đẹp, cậu được mà, đi mau, lề mề nữa là người ta đi mất đó…”
Cô gái mới dứt lời thì thấy một làn gió quét qua người, cô ngẩng đầu, nhìn thấy bờ vai thẳng rộng và đôi chân dài.
Cô sửng sốt vài giây, tức thì nhận ra, kinh ngạc nói: “Sao Hướng Hoài Chi lại ở sân bóng này…”
Chưa nói xong đã im bặt.
Hướng Hoài Chi đi thẳng đến bên cạnh Cảnh Hoan, đưa chai nước suối trong tay cho cậu.
Hai cô gái đực mặt ra.
Lục Văn Hạo đực mặt ra.
Bản thân Cảnh Hoan cũng đực mặt ra.
Hướng Hoài Chi giơ một lúc, nhướng mày nói: “Không cần à?”
Cần, tất nhiên cần rồi.
Bây giờ Hướng Hoài Chi có đưa chai thuốc độc cho cậu, cậu cũng dám nhận.
“Cảm ơn.” Cảnh Hoan vặn nắp, uống một hơi nửa chai, do uống vội quá nên nước tràn ra từ khóe miệng, trượt thẳng xuống hầu kết.
Hướng Hoài Chi cụp mắt xuống, nhớ đến giấc mộng đêm qua.
Lục Văn Hạo hỏi: “Anh Hướng, sao anh ở đây?”
“Tìm cậu ấy.” Hướng Hoài Chi đáp.
Tim Cảnh Hoan hẫng nhịp,
Thôi xong.
Đừng nói Hướng Hoài Chi ngẫm cả đêm, càng ngẫm càng thấy thiệt thòi, nên hối hận rồi nhé?
Cậu còn nhớ rất rõ tình huống lúng túng hôm qua, uống nửa chai nước mới dừng lại, nâng tay lau khóe miệng: “Chuyện gì vậy… anh.”
Hướng Hoài Chi nhíu mày, hỏi: “Chiều có tiết không?”
Cảnh Hoan hoảng hốt, vô thức muốn nói dối.
Nhưng người bạn cùng phòng thật thà của cậu đã kéo cậu về con đường ngay thẳng.
“Không có, cả ngày nay bọn em đều không có tiết.” Lục Văn Hạo nói.
Cảnh Hoan nuốt chữ “có” về, gật đầu: “Không có tiết…”
Hướng Hoài Chi đút lại tay vào túi, như đang lấy gì đó.
Cảnh Hoan nhìn chăm chăm túi anh.
Kích cỡ này chắc không để vừa cây gậy đâu, cũng không vừa con dao, cùng lắm thì… cùng lắm thì dao nhỏ thôi…
Mẹ, dao nhỏ cũng đáng sợ lắm đó!
Trong hai giây ngắn ngủi, những con chữ xuất hiện trong đầu đã sắp che phủ cả thế giới luôn rồi.
Hướng Hoài Chi lấy điện thoại ra.
Anh cúi đầu cầm điện thoại nhấn vài cái, sau đó đưa đến trước mặt Cảnh Hoan.
Cảnh Hoan cụp mắt xuống, thấy một dọc danh sách phim chiếu rạp.
“Vậy đi xem phim không?” Hướng Hoài Chi hỏi.
Cảnh Hoan: “…”
Lục Văn Hạo