Tháng Mười hai, cả thành phố chính thức chào đón mùa đông lạnh giá, bông tuyết bay lất phất cả đêm, Cảnh Hoan ngủ một giấc dậy, bên ngoài đã được phủ vài lớp tuyết trắng dày.
Gần cuối kỳ, sinh viên trong giảng đường cũng đông hơn, những người thường xuyên bùng học đều đến để tranh thủ chút thiện cảm cuối cùng của giảng viên.
Chiều, Cảnh Hoan nằm nhoài trên bàn, chỉ lộ một đôi mắt. Hình như máy điều hòa trong lớp hỏng rồi, chẳng ấm chút nào cả, các sinh viên cứ ra vào mãi, cánh cửa gần như không hề khép lại, gió lạnh cứ thổi phà phà vào trong. Cảnh Hoan lạnh đến mức chẳng dám cởi khăn choàng ra.
Lại thêm một chàng trai vào bằng cửa sau chào hỏi Cảnh Hoan, Cảnh Hoan chớp mắt, rầu rĩ đáp “Ừ”.
Chờ cậu ta đi rồi, Lục Văn Hạo mới hỏi: “Cậu quen người này à?”
“Nhớ mặt, quên tên.” Cảnh Hoan đáp với vẻ lười nhác.
“…” Lục Văn Hạo cạn lời, “Vậy sao cậu còn trả lời tự nhiên vậy.”
“Không thì làm sao?” Cảnh Hoan nói, “Làm vậy bớt việc.”
Cũng đúng.
Cửa lại được đẩy ra, Lục Văn Hạo rùng mình, cậu ta huých nhẹ vai Cao Tự Tường: “Cậu làm gì vậy? Cứ cầm điện thoại hoài.”
“Đám FA các cậu không hiểu đâu.” Cao Tự Tường hí hửng, “Trò chuyện với bạn gái tôi.”
“Cút, ông đây không FA.” Lục Văn Hạo tức tối phản bác.
Cao Tự Tường nói: “Sao lại không phải?”
Lục Văn Hạo hất cằm: “Tôi và bà xã tôi quay lại rồi! Nghỉ lễ tôi và cô ấy sẽ gặp nhau.”
Cảnh Hoan quay đầu nhìn họ, không đổi tư thế: “Bà xã nào của cậu?”
“Còn bà xã nào nữa, chẳng phải chỉ có một thôi à… đm!” Lục Văn Hạo nói được một nửa thì nhớ đến chuyện cũ thảm thương kia, tức đến bật cười, “Hoan Hoan, dạo này tôi có động chạm gì cậu không, sao cậu cứ dăm ba hôm lại nhắc đến cái tên giả gái ngu đần kia vậy!”
Cảnh Hoan đáp: “Cậu không thể mắng tất cả những người giả gái chỉ vì từng bị người khác giả gái lừa, cậu làm vậy là phân biệt đối xử đấy.”
Lục Văn Hạo gật đầu: “Đúng, bây giờ tôi phân biệt đối xử rồi, có giỏi thì cử đại diện mấy tên giả gái đến đây đánh tôi đi.”
Cảnh Hoan không hứng thú với đại diện những người giả gái, cậu nhìn chằm chằm Lục Văn Hạo, cười gằn.
“Gặp mặt thật à?” Cao Tự Tường nói, “Đừng nói vì lần trước cậu bị tên giả gái kia lừa nên lần này chơi tốc độ luôn nhé. Nhỡ có gì đừng gọi anh em đến cứu cậu đấy, bọn này không đi đâu.”
“Cút, chỉ biết trù ẻo tôi. Kiếp trước tôi giết người hay đốt nhà nên mới gặp các cậu.”
Lục Văn Hạo dứt lời thì sực nhớ một điều, thế là kề sát vào người Cao Tự Tường, hạ giọng nói với vẻ hèn hạ.
Cao Tự Tường nghe xong sửng sốt, sau đó khoái chí, mắng: “Đồ điên…”
Cảnh Hoan nhíu mày: “Các cậu đang nói gì vậy?”
“Thôi, con nít đừng nghe.” Cao Tự Tường lắc đầu.
Cảnh Hoan bật cười: “Thèm bị đánh không? Nói mau.”
Cao Tự Tường giả vờ bí hiểm, sau đó rướn người qua khỏi Lục Văn Hạo: “Hạo Nhi hỏi xin phim, tên này hư hỏng thật, chưa gặp mặt đã nghĩ đến người ta rồi.”
Cảnh Hoan: “…”
Lục Văn Hạo tức chết mất, muốn cản mà không được, sau khi bị vạch trần thì chỉ đành giả vờ hắng giọng như chưa có gì: “Tôi làm vậy chỉ là chuẩn bị trước thôi mà?”
“Không phải chứ.” Cao Tự Tường nói, “Yêu qua mạng nhiều lần vậy rồi mà đến giờ vẫn là xử nam à?”
“Đệt, lúc trước ông đây đâu có hẹn gặp mặt bên ngoài.” Lục Văn Hạo bị đâm trúng tim đen, thế là kéo luôn người bên cạnh xấu hổ theo mình, “Sao cậu không nói Hoan Hoan đi!”
Cảnh Hoan khó hiểu nhìn thoáng qua cậu ta: “Liên quan gì đến bố?”
“Cậu ấy chơi Cửu Hiệp lâu vậy, còn đẹp trai.” Lục Văn Hạo nói, “Chẳng phải vẫn là xử nam à, còn chưa hôn môi ai bao giờ!”
Cao Tự Tường nhìn cậu ta đầy tò mò: “Nghĩa là cậu từng hôn rồi á?”
Lục Văn Hạo cười nhạt: “Tôi từng hôn bạn cùng bàn hồi cấp hai.”
Cao Tự Tường bật ngón cái với cậu ta, hai người trêu đùa nhau một lúc, chủ đề đã cua gắt mấy bận.
Cứ nghe tên mình mãi, Cảnh Hoan không nhịn được: “Ai nói với các cậu tôi chưa hôn người khác?”
Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại.
Vài giây sau, Lục Văn Hạo bá cổ cậu: “Cái gì! Cậu hôn với ai! Ai đã cướp đi lần đầu tiên của cậu!!”
Cảnh Hoan sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra mình vừa nói gì.
Cậu đẩy cậu ta ra, giả vờ chê bai: “Chuyện này không cần cậu lo.”
“Hồi mới nhập học Tường Nhi bảo cậu chưa từng quen bạn gái, chắc chắn là chuyện xảy ra trong đại học…” Lục Văn Hạo hỏi, “Chúng ta là anh em tốt, chuyện nhỏ như vậy không được giấu. Nói đi! Cô bé nào!”
Đệt.
Việc này Cảnh Hoan không nói được thật.
Bởi chữ “cô bé” hoàn toàn không dính dáng gì tới người nọ luôn.
Lục Văn Hạo tò mò chết được, vừa định gặng hỏi thì nhác thấy một thứ.
Sau đó cậu ta như phát hiện vùng đất mới: “Đm! Hoan Hoan, tai cậu đỏ rồi kìa!”
Cảnh Hoan: “…”
Cảnh Hoan: “Câm mồm.”
Hai người gặng hỏi Cảnh Hoan suốt cả tiết nhưng Cảnh Hoan không nói thêm chữ nào nữa, cậu cảm thấy não mình úng rồi nên mới phản bác câu đó.
Sắp tan học, điện thoại trong túi rung nhẹ.
Hướng: .
Tiểu Cảnh Nè: ?
Hướng: Nhìn ra cửa.
Cảnh Hoan khó hiểu nhìn qua khe kính nhỏ trên cửa.
Hướng Hoài Chi đang cúi đầu đứng bên ngoài, vài giây sau, anh cất điện thoại đi, ngước đầu lên, chạm phải tầm mắt của Cảnh Hoan.
Anh chàng có vẻ như vừa đánh một giấc trong lớp, mí mắt cụp xuống, mặc bộ đồ màu đen, trông còn lạnh hơn cả nhiệt độ ngày hôm nay.
Cảnh Hoan bỗng chốc không tài nào rời mắt được.
“Nhìn gì vậy.” Lục Văn Hạo nhìn theo tầm mắt cậu, sau đó “chậc” một tiếng, “Anh Hướng? Anh ấy đứng ngoài cửa lớp chúng ta chờ ai à? Các cậu có hẹn sao?”
Cảnh Hoan đáp: “Không hẹn.”
“Vậy anh ấy chờ ai…” Lục Văn Hạo giơ tay chào Hướng Hoài Chi, đối phương gật đầu đáp một cách hời hợt, Lục Văn Hạo tấm tắc, “Anh Hướng thiệt cmn đẹp trai.”
Chờ tôi đấy.
Cảnh Hoan ngượng ngùng rời mắt về, cúi đầu hắng giọng để che giấu.
“Sắp tan học rồi, lại phải ra ngoài chịu cóng.” Nói đoạn, Lục Văn Hạo vươn tay định đút vào túi Cảnh Hoan, “Ủ ấm giúp tôi nhé Hoan Hoan.”
Cảnh Hoan giật nảy mình, đánh nhẹ lên mu bàn tay cậu ta.
Hai người đều sửng sốt.
Lục Văn Hạo: “?”
“Không cung cấp dịch vụ này.” Cảnh Hoan đút hai tay vào túi, trở lại vẻ bình tĩnh như trước đây.
Tan học, Cảnh Hoan bỏ một viên kẹo cao su vào miệng, gấp sách lại, nào ngờ còn có người nhanh hơn cả cậu.
Dù đang mùa đông, trong lớp vẫn có nhiều cô gái mặc váy, tuy bên dưới có mang tất, nhưng làn váy xòe mỏng manh vẫn khiến người ta vui mắt.
Váy của cô gái bồng bềnh đong đưa như đuôi tóc, khuôn mặt trông vừa mong chờ lại căng thẳng, mỉm cười bẽn lẽn chạy bước nhỏ đến chỗ Hướng Hoài Chi.
“…” Động tác của Cảnh Hoan chững lại, hơi hé môi, cuối cùng vẫn không nhịn được, “Đó là ai?”
Lục Văn Hạo đang tán dốc với bà xã, nghe thế đực mặt: “Hả? Ai… À, cô ấy tên Lương Mộng Giai, hình như là người mẫu nổi tiếng lắm, nghe nói sau này sẽ debut luôn đấy. Học kỳ này không đi học là vì tìm giáo viên học khóa chuyên nghiệp.”
Cảnh Hoan chỉ vô tình hỏi thế thôi, đâu ngờ Lục Văn Hạo lại biết nhiều vậy.
Cao Tự Tường nói: “Hình như Lương Mộng Giai từng theo đuổi Hướng Hoài Chi.”
Cảnh Hoan dừng bước: “Chuyện này mà cậu cũng biết…”
“Làm lớn lắm, nghe nói là tỏ tình trong phòng KTV đó.” Cao Tự Tường bảo, “Chúng ta có cần chào hỏi anh Hướng không nhỉ? Có làm phiền người ta…”
Cậu ta chưa nói xong, Cảnh Hoan đã đút hai tay vào túi, một bên tay kẹp hờ sách đi ra cửa.
Nghe tiếng động trong lớp, Hướng Hoài Chi cất điện thoại vào túi, lùi ra sau một bước để tránh cản đường người khác.
Lúc cô gái nọ chạy đến trước mặt, anh còn định nhường thêm thì nghe cô gái nhẹ giọng: “Đàn anh Hướng.”
Cảnh Hoan đi ra cửa sau, tần suất nhai kẹo su chậm đi.
Đệt…
Cô gái này còn có giọng loli nữa.
Giọng thật không có phần mềm chỉnh giọng, nghe cũng không cảm thấy như đang cố tình.
Hướng Hoài Chi sửng sốt, nói: “Chuyện gì.”
“Lâu rồi không gặp.” Cô gái ngước mắt nhìn anh, tuy đã cố gắng che giấu, nhưng cảm xúc khó nén nơi đáy mắt đã bán đứng cô.
Thật ra Hướng Hoài Chi không nhớ rõ về cô gái này lắm.
“Đầu năm ngoái, lúc chúng ta đi KTV.” Cô gái đưa một túi giấy kraft nho nhỏ cho anh, bên trên vẽ ông già Noel đáng yêu, “Giáng sinh sắp đến rồi, đây là… quà giáng sinh.”
Hướng Hoài Chi nhớ ra, khi ấy ánh đèn trong phòng rất tối, anh vốn không thấy rõ mặt mũi của cô gái này.
Anh nhìn thoáng qua túi giấy, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Cảnh Hoan đứng sau lưng cô gái.
Hai sợi tóc trên đầu Cảnh Hoan hơi vểnh, trông có vẻ như lúc nằm bất cẩn đè tạo ngấn, kẹo cao su bị cậu thổi phồng lên, khoảnh khắc nhìn nhau, bong bóng vỡ mất, sau đó được chủ của nó chậm rãi ngập lại vào miệng.
Dường như bên trên còn viết rõ hai chữ “không vui”.
Hướng Hoài Chi rời mắt về, đáp: “Cảm ơn.”
Cô gái mừng rỡ…
“Nhưng xin lỗi.” Hướng Hoài Chi tiếp lời, “Tôi có bạn gái rồi.”
Giọng của Hướng Hoài Chi không lớn, vừa đủ Cảnh Hoan nghe thấy.
Cô gái nọ ngơ ngác, sau đó vội vã rụt quà về: “À, không… em chỉ muốn tặng quà cho anh thôi, không có ý khác.”
Hướng Hoài Chi từ chối: “Không cần đâu.”
“Cô ấy…” Cô gái cắn răng, “Dù sao bạn gái anh cũng không biết.”
Không biết nghĩ đến điều gì mà Hướng Hoài Chi bỗng dưng bật cười.
“Cậu ấy biết.” Hướng Hoài Chi đáp.
Cảnh Hoan không biết Lương Mộng Giai rời đi thế nào, lúc hoàn hồn, Hướng Hoài Chi đã bước đến chỗ cậu, sau đó nâng tay đè tóc cậu xuống.
“Đi học mà ngủ à?” Hướng Hoài Chi hỏi.
“Nằm một lúc.” Cảnh Hoan rề rà nhai lại kẹo cao su, nói, “Chẳng phải anh cũng ngủ đó sao?”
Hướng Hoài Chi đáp “ừ”: “Đêm qua ngủ không ngon.”
Cảnh Hoan nghĩ bụng, thế thì trùng hợp thật.
Từ sau hôm hôn nhau ở cầu thang, chưa ngày nào cậu được ngủ ngon cả.
Đã mấy ngày liên tiếp đều mơ thấy Hướng Hoài Chi.
Có giấc mơ rất đơn giản, nội dung thì không nhớ lắm, chỉ nhớ khuôn mặt và biểu cảm của Hướng Hoài Chi.
Có giấc mơ thì cmn… hơi quá đáng.
“Anh Hướng.” Cao Tự Tường đeo tai nghe đi ra, “Hôm nay anh học ở lớp bọn em à?”
Hướng Hoài Chi rụt tay về: “Ừ.”
“Sao anh Lộ không đến?” Lục Văn Hạo nhìn quanh quất.
“Cậu ấy bùng học.” Hướng Hoài Chi nhìn đồng hồ đeo tay, vờ như vô ý, hỏi: “Các cậu định đi ăn cơm à?”
“Đúng vậy, hôm nay căn tin có bán đầu cá ớt băm.” Lục Văn Hạo cứ như đã lên sẵn kịch bản vậy, hỏi vô cùng tự nhiên, “Anh Hướng, anh muốn đi cùng không?”
Cảnh Hoan âu sầu suốt nguyên chặng đường đến căn tin, sợ rằng bọn Lục Văn Hạo sẽ nhìn ra điều gì.
Sau đó mới nhận ra mình cả nghĩ quá thôi, hai người bạn cùng phòng của cậu đều bận rộn lắm, một người bận trò chuyện với bạn gái, người kia bận trò chuyện với bà xã trong game, còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nữa kìa.
Hướng Hoài Chi cũng không làm hành động quái lạ gì, cả lúc ăn cơm cũng chỉ thi thoảng mới nói vài câu tiếp lời Lục Văn Hạo.
Cảnh Hoan cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng có đôi chút cảm xúc gì đó không thể miêu tả rõ được.
Thế nào nhỉ.
Không thoải mái lắm.
Vài giây sau, cậu cúi đầu húp một ngụm canh, nuốt hết những suy nghĩ lung tung của mình xuống.
Ăn được một nửa, cánh cửa sổ trong căn tin lặng lẽ mở ra, Lục Văn Hạo đang ăn thì đột nhiên run lên, sau đó vỗ mạnh vai Cao Tự Tường.
“Cậu cmn… muốn mưu sát ông à?” Cao Tự Tường bị sặc cơm.
“Cửa sổ số 12 mở rồi!” Lục Văn Hạo nói.
Cửa sổ số 12 là cửa sổ đặc biệt của căn tin họ, bán Oden[1], nguyên liệt vừa ngon giá lại rẻ, có điều thời gian mở không cố định, đôi khi một tuần chỉ mở hai ngày, có lúc cả tháng trời còn chẳng bán một lần. Dạo gần đây là không bán luôn, nên Lục Văn Hạo mới kích động như thế.
[1] Oden: Là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương.
Nửa phút sau, quanh bàn chỉ còn lại Cảnh Hoan và Hướng Hoài Chi, hai người kia đã đi xếp